Chương 3-3: Phát tác

Với những suy nghĩ này, cơ thể của Hạc Kỳ Hàn trong l*иg ngực hắn trở nên nhẹ hơn nhiều. Thẩm Trác dễ dàng đặt y an toàn trên giường, kiểm tra tình trạng thể chất của y.

“Quá mức suy yếu, đi bộ quá lâu nên mới hôn mê……” Nghỉ ngơi cho tốt thì khôi phục liền.

Hắn suy yếu như thế, thảo dược của hắn không phải bị từ chối mà là không chú ý tới.

Ánh mắt Thẩm Trác buông lỏng, vô cớ nhớ tới người này ở một mình từ trước nay hôn mê sống khổ sở?

Hắn gục đầu xuống, phát hiện khí đen tràn ngập trên tay mình, khuấy động dưới làn da như sắp nhảy ra ngoài.

Ma khí ——

Trời sinh ma thể.

Yêu nghiệt.

Bên tai Thẩm Trác ù đi, nhát mắt muốn chặt đứt cánh tay mình tựa như làm thế thì hắn không cần tiếp nhận vận mệnh bi thảm.

Một bàn tay lạnh lẽo khác bao lấy tay hắn, ngăn động tác của hắn.

Hạc Kỳ Hàn không tỉnh nhưng tự nhiên cảm nhân tâm tư không tốt của Thẩm Trác nên để sát vào làm hắn tỉnh táo không làm tổn thương mình.

Một bàn tay như khối quỳnh ngọc, đẹp đến mức Thẩm Trác không đành lòng quấy nhiễu. Hắn khép mắt lại, một mình thử thu ma khí, không dám động đậy.

Hạc Kỳ Hàn không biết Thẩm Trác nơm nớp lo sợ.

Trong lúc y hôn mê ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Trầm hương trộn lẫn đàn hương, những mùi hương vốn chủ xuất hiện trong ác mộng vậy mà xuất hiện trên người Thẩm Trác, xoa dịu Sương Tuyết Long Ngâm cho y ngủ thật yên bình.

Cơ thể y vô thức chuyển về phía nguồn gốc của mùi hương.

Cuối cùng gò má áp vào người Thẩm Trác, hơi thở đều đều an bình.

Cơ thể thiếu niên căng chặt, sau khi do dự thật lâu, cuối cùng mới khoanh vòng tay nhẹ nhàng ôm đầu Hạc Kỳ Hàn.

Mái tóc mềm mại cọ vào cổ tay hắn tạo nên cảm giác ngứa, hắn mơ hồ cảm giác mình đã từng thấy cảnh tương như vậy trước đây.

Chỉ là khi đó tiên quân ôm hắn vào lòng, ôn nhu kiên định nói cho hắn, ma thể có gì đáng sợ, chính y nhất định có thể cứu hắn thoát khỏi.

Khi đó hắn yếu ớt nằm trong lòng ngực người nọ nhưng bản năng trong huyết mạch dâng trào thúc giục hắn nuốt chửng người ấm áp trước mặt.

“Không sao cả…….” Thẩm Trác gạt bỏ những hình ảnh trong đầu, ánh mắt miêu tả khuôn mặt ngủ say của Hạc Kỳ Hàn, “Bệnh gì cũng không liên quan, ta sẽ tìm thuốc giúp ngươi.”

Ánh mắt hắn dần dần u ám.

Ma khí cuồn cuộn.

Cổ họng trở nên khô khốc.

Nếu chỉ cắn một vết nhỏ…… Y sẽ không phát hiện, đúng không?

Ma khí khuấy động cứ dụ hoặc hắn.

·

Ý thức của Hạc Kỳ Hàn chìm nổi trong đại dương, khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê.

Với sự cảnh giác của y với bên ngoài, có thể tỉnh sớm một chút. Mà khi Thẩm Trác tiếp cận, mùi đàn hương thúc giục y ngủ say.

Lần nữa tỉnh lại, y ngửi thấy hơi thở của cố nhân tới gần.

Cố nhân đồng nghĩa với rắc rối.

Cũng ý nghĩa…… Bại lộ thân phận.

Chưa kể Hạc Kỳ Hàn còn chưa quyết định nói sự thật cho Thẩm Trác, dù tính muốn cho Thẩm Trác biết thân phận của y cũng không cần từ người khác vạch trần.

Khi Hạc Kỳ Hàn đứng dậy, nhận thấy trên đầu vai có một vết đỏ, hình như bị ai đó hung hăng liếʍ mυ"ŧ, có lẽ đứa trẻ đã dọn dẹp sạch sẽ cho y nhưng Hạc Kỳ Hàn chỉ cần quét mắt một cái đã biết chuyện gì xảy ra.

Ma thể phát tác nên muốn căn y mấy cái, không có gì hiếm lạ. Y không phải thịt của thần tiên, cắn cũng không thể trường sinh bất tử.

Tuy nhiên chỉ dựa vào mấy thứ đó thì nhìn không ra, còn phải đợi ma thể của Thẩm Trác hoàn toàn hiện ra, Hạc Kỳ Hàn mới có thể biết hắn có thể cứu không. Hiện giờ điểm mấu chốt chính là vị khách kia không mời mà đến.

Hạc Kỳ Hàn khoác một loại áo mỏng bên ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Ngoài cửa, Thẩm Trác nhìn một phong thư chúc mình có linh lực, khóa chặt mi.

Thấy y ra tới, Thẩm Trác ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Sư tôn tỉnh, ở đây có thiệp chúc mừng…… Không viết tên họ, chỉ viết thời gian.”

—— buổi trưa hôm nay, đến thăm.

Thẩm Trác cau mày, tầm mắt hơi cứng đờ: “Là người của Hàn Y Các tìm tới sao? Sư tôn vừa mới tỉnh, thân thể chưa khôi phục hẳn, đừng bị bọn họ quấy rầy, ta đi ngăn bọn họ…….”

Hạc Kỳ Hàn nhìn mặt trời đã treo trên không, lại rũ mắt nhìn về con dấu hình núi trên thiệp của Thanh Vân Sơn.

Y đã từng có một nhiệm vụ đối tượng, từ nhỏ ở Thanh Vân Sơn tập kiếm, kiếm thuật hoàn hảo đến mức được mọi người ở tu chân giới gọi là Kiếm Tôn. Kiếm Tôn giận dữ có thể chém xuyên núi biển chỉ một thanh kiếm, hoặc trảm một quốc gia trong một búng tay.

Tên của Kiếm Tôn là Tạ Thanh Nhai.

Giữa trưa mây mù tan đi, Tạ Thanh Nhai cõng hộp kiếm dẫn theo đầu sỏ gây tội rồi bước vào Thanh Châu.

Kiếm khí ngưng tụ, không khí xung quanh nghiêm túc lạnh lẽo, ngay cả quần áo đều trang nghiêm.

Tầm mắt cuối căn nhà trúc, hồi lâu không thấy Hạc Kỳ Hàn khoác áo ngoài, mặt ngoài quạnh quẽ đối diện Tạ Thanh Nhai.

Kiếm Tôn đột nhiên nhớ lúc đó hắn chưa thành danh, Hạc Kỳ Hàn chưa từng quay lưng với hắn. Khi đó Hạc sư đệ luôn múa kiếm lưu loát trên núi, thu kiếm cũng mang theo thanh âm sắc bén, rồi mỉm cười nhìn hắn từ xa, hỏi: Sư huynh, ngươi có nghĩ kiếm vũ của ta đẹp?

Đâu chỉ đẹp, quả thực toàn bộ vẻ đẹp ở Thanh Vân Sơn đều được l*иg ghép vào tư thế nhanh nhẹn vô tư của Hạc Kỳ Hàn.

Một góc bụi thời gian được vén lên, thanh âm của Tạ Thanh Nhai như thở dài: “Sư…….”

Đầu ngón tay của Hạc Kỳ Hàn hơi run lên khi cầm thiệp mời.

Y lập tức quay đầu đi, làm lơ bóng dáng người đứng đầu kiếm đạo tu chân giới ở nơi xa, thanh âm nhàn nhạt an ủi Thẩm Trác: “Đừng sợ, người tới chỉ là một kiếm tu bình thường thôi, hắn không có sức tổn thương đến chúng ta.”