Chương 3-1: Phát tác

Đệ tử Hàn Y Các đưa tin, gọi về tâm trí của Hạc Kỳ Hàn.

“Người đứng sau sẽ phản hồi Thanh Châu trong vòng ba ngày.”

Bóng dáng linh lực dần dần tiêu tán trước mặt Hạc Kỳ Hàn.

Hạc Kỳ Hàn báo thù không kém ba ngày, lẽ ra y nên cắt đứt tin tức trở về nghỉ ngơi lấy lại sức.

Ma xui quỷ khiến không biết từ đâu phát ra một tin tức mới: “Ta ở tu chân giới thanh danh như thế nào?”

Đầu bên kia trầm mặc một lát, tựa hồ không hiểu vì sao lại đặt câu hỏi này.

Cuối cùng mơ hồ nhắc nhở cho hắn, các chủ ngài chỉ là chưởng môn của một môn phái nho nhỏ, người hiểu biết ngài rất ít, “thanh danh ở tu chân giới” thật sự không thể tin.

—— Người đời chỉ biết tướng mạo của Hạc Kỳ Hàn vô cùng đẹp, làm vài vị cầm quyền tiên, yêu, ma tu muốn ngừng mà không được, về chuyện cũ của bọn họ đang bán rất chạy, nhưng những câu chuyện trong đó lại không thể tin được.

Nhưng những người không biết Hạc Kỳ Hàn lại tin về điều đó.

Đúng như “kẻ chủ mưu phía sau” Hạc Kỳ Hàn muốn tìm tin vào điều đó. “Kẻ chủ mưu phía sau” là một thanh niên tên Lâm Niệm, lúc này hắn bị buộc phải đưa ra một đống kịch bản [ lãnh khốc Kiếm Tôn tiếu tiên quân ], gục đầu xuống nghe giáo huấn, cảm thấy thẹn đến da đầu tê dại.

Đối diện người đang lật sách, có tiếng trang sách sột soạt. “Chủ mưu phía sau” quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm vào hộp kiếm của người nọ như thể hắn đã nhìn thấy thanh kiếm xuyên qua không trung lấy đầu của hắn.

Nhưng đến khi cuốn sách được lật xong, thanh kiếm kia vẫn không nhúc nhích chút nào.

Tạ Thanh Nhai đặt kịch bản xuống, đạm thanh nói: “Mối quan hệ của ta và y trong sạch, không bẩn thỉu như suy nghĩ của các ngươi.”

“Vâng vâng vâng vâng…… Sư bá ngài say mê kiếm đạo, sao có thể động tâm với kẻ hèn các chủ Hàn Y Các. Là ta bị ma quỷ ám nên tin vào thoại bản, cho rằng giúp hắn ngài sẽ vui vẻ……” Lâm Niệm khóc không ra nước mắt.

“Không phải đều như thế.” Tạ Thanh Nhai đốt những cuốn sách khó coi kia, ngăn cản thanh niên nói, “Mấy ngày nữa theo ta đến xin lỗi y.”

Lâm Niệm có chút khờ giật mình: Cái gì kêu “Không phải đều như thế?”

Nhưng trước khi hắn kịp nghĩ ra, bóng dáng của Tạ Thanh Nhai đã biến mất.

Ở bên kia, đệ tử Hàn Y Các liệt kê ngắn gọn những câu chuyện vớ vẩn về các chủ Hàn Y Các. Cuối cùng, bản thân bọn họ cảm thấy để tin đồn bôi xấu Hạc Kỳ Hàn là không tốt, nói: “Ở trong lòng chúng ta, các chủ là một cao nhân không quan tâm đến người khác, người ngoài chỉ dùng trí tưởng tượng để đặt những điều đó, có cần rửa sạch một phen không?”

Hạc Kỳ Hàn: “Các ngươi từ từ tính. Không sao, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

Khi làm nhiệm vụ, thiên chi kiêu tử y cũng làm chán rồi. Hiện giờ trở thành bình hoa cũng thích hợp dưỡng lão.

Mặc kệ người khác hiểu lầm y cũng không sao cả, đứa trẻ Thẩm Trác kia……

Hạc Kỳ Hàn lại gửi một tin tức mới, vẻ mặt không hề thay đổi: “Lật tẩy tin đồn ở Thanh Châu, còn lại thì bỏ qua.”

Để tử đưa tin của Hàn Y Các bỗng nhiên mồm năm miệng mười: “Các chủ, ngươi có phải coi trọng các chủ phu nhân ở Thanh Châu, đang theo đuổi nàng sao? Nếu ngươi không hiểu, chúng ta có thể giúp ngươi.”

Từ trước đến nay Hạc Kỳ Hàn không mừng vào đời, nhưng bây giờ y lại quan tâm đến danh dự của mình, đệ tử lại đầy rẫy các lời bàn tán.

Chẳng qua những lời này Hạc Kỳ Hàn không nhìn thấy.

Thừa dịp sương sớm buông xuống, y đã đi dạo về nơi ở của mình.

Có rất nhiều trúc bên ngoài thành, nhân dịp mặt trời còn chưa xuyên qua, có thể phủ thêm một tầng sương mù bóng loáng.

Căn nhà tre của Hạc Kỳ Hàn ở cuối màn sương, Thẩm Trác quét sân sạch sẽ trước khi rời đi, để lại vài cọng thảo dược tươi mới trên bàn đá trước cửa, rõ ràng là vừa mới hái rồi đưa tới.

Những thảo dược đó cực trân quý, rất khó ngắt lấy, chúng là những loại thần dược chữa khỏi bệnh xương cốt cho con người.