Chương 2.3: Không muộn

Đầu ngón tay che dấu linh lực của Hạc Kỳ Hàn hơi cong lên, y chợt nhớ ra mình đã lừa Thẩm Trác, nói chính mình là một phàm nhân tay trói gà không chặt.

Thẩm Trác nhẹ giọng nói: “Đa tạ vì chiếc dù.”

Hạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện nhỏ.”

Hạc Kỳ Hàn ngủ rất lâu.

Y nhớ lúc trước ôm Thẩm Trác một đoạn đường, tiểu hài tử thoạt nhìn nhẹ, nhưng ma khí trên người lại va chạm với linh khí của Hạc Kỳ Hàn khiến Hạc Kỳ Hàn ăn không ít khổ. Phong hàn cùng ma khí liên kết làm tái phát vết thương cũ, Sương Tuyết Long trong cơ thể khuấy động dữ dội, y khó chịu đến mức phải phong ấn ngũ cảm, an tâm ngủ một giấc.

Phải hai ngày sau mới tỉnh lại.

Điều khiến Hạc Kỳ Hàn ngạc nhiên là Thẩm Trác vẫn chưa rời đi, còn đem đình viện của y dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp.

Thấy y tỉnh lại, thiếu niên còn bưng lên cho y một chén thuốc, nhẹ giọng gọi y: “Sư tôn, nên uống thuốc.”

Hạc Kỳ Hàn cầm lên uống xong chén thuốc, toàn thân cảm thấy ấm áp. Hạc Kỳ Hàn đột nhiên cảm thấy nếu sau này mình thật sự thu một đồ đệ thì cũng không tệ đến thế.

“Ngươi tên gì?” Hạc Kỳ Hàn cầm chén thuốc đưa cho tiểu hài tử.

Thẩm Trác trượt tay sau đó ôm chặt chén thuốc: “Thẩm Trác.”

Hạc Kỳ Hàn nhẹ giọng nói: “Lấy thiên hạ là Thẩm Trác, không bị trùng tên. Tên hay.”

Thẩm Trác buông chén thuốc, chuyển tầm mắt không nhìn y: “Ngươi đang giễu cợt ta. Thẩm Trác chính là trầm đυ.c dơ bẩn, không có ý gì tốt.”

Hạc Kỳ Hàn: “Cái gì còn thiếu thì bổ sung. Ngươi tâm tư thanh thuần, tên mới kêu Thẩm Trác.”

Hắn không phải không cảm thấy hài hước.

Trò đùa không hề buồn cười, khóe môi Thẩm Trác thoáng hiện lên một nụ cười: “Vậy mượn lời chúc của sư tôn.”

Hạc Kỳ Hàn rũ mắt xuống, không biết vì sao, y luôn suy nghĩ đến người xuất hiện trong ác mộng, đứa trẻ ở trong phòng tối giống như Thẩm Trác, sự ra đời của hắn không phải là điều thiên đạo mong chờ. Mỗi người đều yêu thích sự rõ ràng, cố tình lại là Thẩm Trác.

Tóm lại đã mấy ngày nay không mơ thấy hắn.

Chỉ là ở trong mộng, Hạc Kỳ Hàn vẫn mơ hồ ngửi được mùi gỗ đàn hương thoải mái trên người hài tử kia.

Thuốc của Thẩm Trác quả thật rất hiệu quả, bệnh thương hàn như tằm kéo tơ đã biến mất trong nửa ngày.

Trong mắt tiểu hài tử tràn đầy vui mừng: “Sư tôn, vết thương của ta đã khỏi, nên chúng ta có thể…… Từ biệt tại đây.”

Tiểu hài tự quá lo lắng người của Hàn Y Các đi qua hắn tìm Hạc Kỳ Hàn gây phiền toái, rời đi nhanh chóng mà cẩn thận.

Thẩm Trác đã đi, Hạc Kỳ Hàn ngồi ở thư phòng, nhặt ngọc đen đã vỡ thành tro tàn trong túi càn khôn, xoa thái dương khẽ thở dài.

Y không biết ngọc này vỡ khi nào —— có lẽ là sau khi gặp Thẩm Trác. Có thể làm ngọc đen vỡ nát, Thẩm Trác năng lực cũng không nhỏ, có lẽ thật sự có liên quan đến vị yêu ma chi tử mà Ma Tôn muốn tìm. Nhưng khối ngọc đen Ma Tôn để lại cho y, tín vật xác nhận thân phận của yêu ma chi tử hiện giờ nát vô cớ, cho dù Hạc Kỳ Hàn cố gắng thế nào cũng không thể xác nhận thân phân của yêu ma chi tử.

Thừa dịp hôm nay ánh nắng tươi sáng, không có mưa, Hạc Kỳ Hàn đi Thanh Châu trong thành một chuyến.

Y tìm được chuyên môn phụ trách đưa tin Bách Bảo Các, đưa tin cho đệ tử Hàn Y Các, yêu cầu họ thông báo cho Ma Tôn tín vật đã vỡ nát, đồng thời thúc giục Ma Tôn gửi một mảnh ngọc đen mới.

Bách Bảo Các cũng thu được tin tức của y.

Các đệ tử nói, đã tìm được người giả mạo đệ tử Hàn Y Các, hỏi các chủ có nên để họ đi cảnh cáo hay tự mình ra tay.

“Ta tự mình đi.” Hạc Kỳ Hàn trả lời bọn họ.

Liên quan đến danh tiếng của Hàn Y Các, danh tiếng của các đệ tử Hàn Y Các trong tu chân giới, y đích thân đến đó sẽ yên tâm hơn.

Giữ lá bùa trong đầu ngón tay, tâm tư của Hạc Kỳ Hàn có chút xa vời.

Nghĩ đến bộ dáng lảng tránh của Thẩm Trác khi nhắc tới Hàn Y Các……

Hạc Kỳ Hàn nhất thời có chút tò mò, chủ nhân của Hàn Y Các trong mắt Thẩm Trác đến tột cùng là bộ dáng ác nhân giương nanh múa vuốt như thế nào.