Chương 6: Sư tôn mỹ lệ

Bên trong một cung điện xa hoa nằm ở vùng đất trung tâm của Ma tộc. Ánh sáng từ dạ minh châu được khảm trên vách tường chiếu sáng toàn bộ đại điện rộng lớn, khiến cho cung điện màu đen bớt đi một phần âm u lạnh lẽo, nhiều thêm một tầng sinh khí.

Lúc này, đại điện chính đang là một hồi ca múa oanh yến mừng vui. Bởi vì chúc mừng cho lần chinh phạt đạt được thành công lớn, Ma quân đã mở tiệc cho phép các tướng lĩnh của mình thoải mái ăn uống linh đình.

Từ trên bảo tọa cao cao, Thương Huyền hờ hững thu hết mọi cử chỉ, hành động suồng sã của đám thuộc hạ vào trong mắt. Trong lòng tự nhiên sinh ra một cỗ phiền chán. Hắn đứng dậy, phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ tiếp tục, một mình đi về tẩm cung.

Sau khi bước vào tẩm điện, hắn ngay lập tức trút bỏ dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng, thần sắc lộ vẻ nôn nóng khó kiềm chế đi sâu vào bên trong.

Tẩm điện của hắn được trang trí bởi hai màu chủ đạo là đỏ và đen. Mặc dù được bày biện đủ loại đồ vật tinh xảo, cũng không che lấp được sự cô tịch lạnh lẽo từ trước tới nay. Mà hiện tại, nơi này như có thêm một cỗ sinh khí nhàn nhạt quanh quẩn.

Thương Huyền đi đến bên cạnh chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn rộng lớn duy nhất trong phòng, đưa tay vén bức màn lụa màu đỏ lên. Ngay lập tức, dung nhan say ngủ của một nam nhân lọt vào trong tầm mắt.

Tuy rằng sắc mặt người nọ tái nhợt, lại không mất đi vẻ mỹ lệ ôn hòa vốn có. Y tựa như một đóa sen trắng thanh khiết, hoàn toàn không phù hợp với một nơi quanh năm u ám thâm trầm như chốn ma cung này.

Thương Huyền chăm chú nhìn người trên giường đến mức không buồn chớp mắt, nội tâm một mảnh phức tạp.

Người này, là người mà trước đây hắn vô cùng tôn kính và thân thiết. Cuối cùng lại trở thành người đẩy hắn xuống vực sâu tăm tối nhất. Từ ban đầu là ánh sáng mặt trời soi rọi, sau cùng lại trở thành nỗi oán hận lớn nhất trong lòng hắn.

Thương Huyền hơi cúi người, duỗi tay niết khuôn mặt tinh xảo của Bạch Vân, không rõ tiếng lẩm bẩm:

"Sư tôn, hôm nay ngươi rơi vào tay đồ nhi, vậy thì đừng mong ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Người trên giường không vì hành động vô lễ này của hắn mà tỉnh dậy. Y lẳng lặng nằm đó, tựa như búp bê không có sinh mệnh, khiến nam nhân nào đó càng thêm buồn bực.

Thương Huyền cởϊ áσ ngoài, dứt khoát xoay người lên giường. Hắn quên mất người này đã bị phế tu vi, thân thể hiện tại vô cùng suy yếu. Nếu muốn hành hạ y, tất nhiên phải cứu người trước.

Một luồng linh khí nhẹ nhàng theo từng kinh mạch tiến vào trong đan điền của Bạch Vân, bắt đầu chữa trị kim đan đã rạn nứt như mạng nhện.

Bạch Vân vốn đang mê man dường như cũng cảm nhận được kinh mạch toàn thân đang được xoa dịu. Hai mày nhíu chặt dần dần giãn ra, khuôn mặt bắt đầu có chút huyết sắc trở lại.

Thương Huyền thấy y như vậy, chậm rãi rút linh khí ra ngoài.