Chương 5: Bị đem về ma tộc

Sau khi đội quân ma tộc rút lui, từ phía chân trời lại xuất hiện một đám tu tiên giả khác. Bọn họ nhanh chóng ngự kiếm bay lại đây, sau khi chứng kiến toàn bộ quang cảnh đổ nát của Tiên Sơn liền vô cùng phẫn nộ.

"Mẹ kiếp, chúng ta tới muộn rồi."

Nam tử mặc y phục màu lam dẫn đầu đoàn người không nhịn được phun khí. Bên cạnh hắn đứng một nam nhân khác mặc hồng y, cùng với một thiếu niên áo trắng.

Chỉ thấy thiếu niên cũng tức giận không kém:

"Tên Thương Huyền chó chết kia ra tay cũng thật tàn độc. Đúng là cái đồ bạch nhãn lang. Uổng công năm xưa Bạch Vân sư huynh đối xử tốt với hắn như vậy."

Trái ngược với hai người đang tức đến nổ phổi bên cạnh. Nam nhân mặc hồng y liếc một vòng chung quanh, lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn.

"Vân Vũ, đệ mau đi cứu giúp những người bị thương một chút. Vân Khuynh cùng ta đi xem xét những người còn lại, sắp xếp an bài cho bọn họ. Đợi gặp được tông chủ rồi bàn bạc sau."

Y vội đi về phía một vị phong chủ đang bị thương. Sau khi giúp gã độ khí liền mau chóng hỏi thăm sự tình đã phát sinh.

"Ngươi có biết tông chủ ở đâu không?"

Vân Tiêu nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng sư huynh đâu, bèn hỏi tên phong chủ nọ.

Theo lý mà nói, thân là chưởng môn phái, sư huynh của hắn phải có mặt ở nơi này mới đúng. Chẳng lẽ... y đã xảy ra chuyện gì?

Kiếm Linh phong chủ khẽ cụp mắt, khó khăn đáp:

"Lần này Ma quân huy động một số lượng lớn ma binh, thế tới như chẻ tre. Tông chủ vì bảo toàn tông môn... đã sử dụng Trường Sinh quyết."

"Ngươi nói cái gì?"

Đôi mắt hẹp dài mang theo nét tà mị hơi ngẩn ra, Vân Tiêu không tin vào tai mình, hỏi lại.

"Ta nói tông chủ sử dụng Trường Sinh quyết, lấy thân trấn ma. Vân Tiêu, ngươi nghe rõ chưa?"

Nói xong gã ho khù khụ, cơ thể khó chịu phun ra một ngụm máu tươi. Thân là phong chủ một phong, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn ma tộc hoành hành, bảo gã làm sao không khó chịu cho được.

"Vậy... bây giờ huynh ấy đang ở đâu?"

Khi hỏi câu này, giọng của Vân Tiêu đã hơi lạc đi.

Không ai hiểu rõ tình trạng hiện tại của sư huynh hơn ba người bọn hắn. Lần này xuất môn cũng là vì muốn tìm đủ dược liệu điều trị thương thế của y.

Đáng tiếc nửa đường lại nhận được phù truyền âm, nói ma tộc tiến đánh Tiên Sơn, bọn họ đành phải tập hợp lại, đồng thời kêu gọi một vài môn phái tu chân khác đến hỗ trợ. Ai ngờ vẫn là chậm một bước.

Thân thể sư huynh vốn đã không tốt, thi triển Trường Sinh quyết không phải là muốn tìm chết hay sao?

Không đúng, y chính là muốn đánh đổi thân mình lấy an nguy của toàn bộ Tiên Sơn phái. Y thật là...

Hai chữ "ngu ngốc" không thể bật ra nổi.

Chính Vân Tiêu cũng hiểu, thân là tông chủ, tất cả phải đặt lợi ích của môn phái lên hàng đầu. Đối với một người quy củ như sư huynh, điều này càng là bất di bất dịch.

"Giờ huynh ấy ở đâu?"

"Ngài ấy bị Thương Huyền bắt đi rồi."