Chương 30

Edit: Michellevn

Hướng Nghị mặt

không

đổi sắc

đi

vào, biểu cảm nghiêm chỉnh như thể

không

biết trong phòng mình có

một



gái. Bà cụ vui rạo rực kéo kéo

anh

sang

một

bên, chỉ vào trong phòng

nhỏ

giọng hỏi:" Cháu đưa con

gái

về đó hả?"

Hướng Nghị đặt đồ xuống, dạ

một

tiếng.

" Ây dô ây dô!" Cảm giác phấn khích lộ



trên

nét mặt của bà cụ, nhất thời

không

biết

nói

gì luôn, bước vòng vòng tại chỗ, vẫn

không

kìm chế được kích động, giơ tay lên vỗ vỗ

anh

hai cái liền," Ây dô ây dô!"

"Đừng ây dô nữa mà," Hướng Nghị có hơi buồn cười, xoa xoa đầu bà cụ," Cháu

đi

gọi



ấy dậy."

Bà cụ vội vàng kéo

anh

lại:" Ôi ôi ôi, để người ta ngủ thêm chút nữa

đi, vẫn còn sớm mà, sớm mà sớm mà, hi hi."

"Nên dậy rồi." Hướng Nghị

nói, rồi

đi

về hướng phòng.

Tiền Gia Tô vẫn

đang

núp ở cửa, có chút chột dạ vò đầu đứng ở đó, ở góc độ bà ngoại

không

nhìn thấy, hỏi bằng khẩu hình:" Chị Lăng hả?"

Hướng Nghị

đã

không

trả lời, còn vươn tay vỗ

một

cái lên đầu cậu. Tiền Gia Tô tức đến muốn chửi, văng đến miệng rồi lại nghẹn trở về. Vô duyên vô cớ lại đánh cậu, mất công cậu vì giữ bí mật còn phải diễn trò trước mặt bà ngoại! Cậu thức dậy vào sáng sớm bộ dễ dàng lắm hả!

Hướng Nghị mở cửa

đi

vào, sau đó lại đột ngột đóng cửa lại, suýt chút nữa

thì

kẹp luôn cả cái đầu chó Tiền Gia Tô

đang

muốn chen vào xác nhận gì đó.

Bất ngời cái là, người

trên

giường

đã

thức dậy.

anh

mới

đi

tới bên giường, cuộn chăn cuốn kín kẽ kia được kéo xuống

một

chút, lộ ra nửa khuôn mặt, Chu Lăng mở to đôi mắt vô cùng tươi sáng, hiển nhiên là

đã

dậy được

một

lúc rồi.

" Dậy nào." Hướng Nghị ngồi xổm bên giường, luồn tay vào từ phía dưới chăn.

" Tay

anh

lạnh!" Bàn tay bình thường ấm áp cũng xem như lạnh khi ở trong ổ chăn, Chu Lăng bị lạnh đến run lên, bật cười khanh khách, giống như con sâu mà uốn éo trốn tránh bàn tay

anh, cuối cùng cuộn chăn lại lăn tuốt vào bên trong giường.

Hướng Nghị khẽ cười, lôi quần áo của



từ cuối giường lại. Chu Lăng lại

không

bằng lòng mặc, lướt mắt qua, cuộn chăn

không

nhúc nhích:" Bẩn rồi."

" Mặc tạm

đi." Giọng điệu Hướng Nghị vẫn xem như dịu dàng mà dỗ dành, cầm lấy đồ

nhỏ

của

cô,"

anhgiúp em mặc nhé?"

Chu Lăng nhíu mày ghét bỏ:" Cái này hôm qua bị bẩn rồi."

"Phải chịu." Hướng Nghị trực tiếp túm lấy chân



từ trong chăn, Chu Lăng kêu

nhỏ

một

tiếng, dùng sức giãy chân ra khỏi tay

anh, chui vào phía trong giường. Hướng Nghị đứng lên cạnh giường, người đàn ông cao lớn,

trên

tay lại cầm cái quần

nhỏ

xíu màu trắng,

đã

không

cảm thấy

không

xấu hổ

thì

thôi, còn giở giọng uy hϊếp:" Lại đây!"

Chu Lăng lui vào góc tường, càng cuốn chăn chặt chặt hơn

một

chút:"

đã

bảo

không

mặc mà!"

Dường như sợ người bên ngoài nghe thấy, giọng

nói

của



đè thấp hết mức, nhưng thái độ lại thể

hiệnrõ

ràng

sự

không

kiên nhẫn. Chỉ là

hiện

giờ khuôn mặt còn

đang

đỏ bừng, đầu tóc rối tung, trừng to mắt nhìn Hướng Nghị, dáng vẻ ngang ngược đó vậy mà khiến

anh

cảm thấy có chút đáng

yêu.

Hướng Nghị hơi mềm lòng, mềm mỏng thương lượng với

cô:" Vậy

thì

không

mặc, cứ mặc váy

đi,

khôngnhìn ra đâu."

Chu Lăng bất động, giận hờn tựa như chui

đi

đâu mất rồi. Vừa rồi còn cười đùa lúc bị

anh

túm được, gương mặt lúc này thay đổi y như lật sách.

không

chỉ là

không

muốn mặc quần áo bẩn, mà có lẽ bởi vì tình hình bây giờ hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của

cô.

Hôm qua quả

thật

là tự mình

đi

theo, bởi vì thằng cha này tức giận, lúc dụ dỗ



đến trông như

đangđùa giỡn, nhưng thực ra thái độ lại có hơi cứng rắn.

âm

mưu của Chu Lăng là thức dậy sớm

một

chút rồi len lén chuồn

đi, kết quả buổi khuya bị

anh

lăn qua lộn lại quá hung hãn, ngủ

một

mạch

không

nhớ gì nữa.

Buổi sáng có người vào phòng, còn chạm vào

cô, đúng là



có ấn tượng, ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cứ nghĩ là Hướng Nghị, kế đó, tỉnh dậy trong giọng

nói

thì

thầm của hai người bên ngoài, mới ý thức được rất có thể chính là vị bà nội trong nhà kia. Ngay lập tức tỉnh ngủ, nhưng lại

không

có dũng khí ra khỏi giường, mặc dù biết ngủ nướng ở nhà người khác là vô cùng

không

lễ phép.

Tự cho là mấy năm qua sóng to gió lớn đều

đã

từng trải, bình thường gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý, loại người nào cũng có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng loại tình huống

hiện

tại này,

côquả

thật

là có chút

không

biết làm sao.



nên tự giới thiệu như thế nào, bà cụ lớn tuổi rồi, cơ thể cũng

không

tốt, có thể chấp nhận cho cháu nội bà với

một

quả phụ hay

không

?

Càng nghĩ càng phiền muộn, giơ tay cào cào tóc.

Thình lình chăn bị xốc mạnh lên, cả người



gần như lăn vòng. Hướng Nghị quỳ

một

chân lên giường, ném chăn xuống chân giường, nhìn cơ thể nhẵn nhụi của

cô, vươn tay nắm lấy cổ chân

nhỏ

xinh.

"Hướng Nghị!" Chu Lăng quay đầu mắng

anh, còn chưa dứt lời

đã

bị

anh

kéo cả người lại.

Bàn tay to của

anh

quơ cả người ôm vào trong lòng, phía sau lưng có cảm giác lành lạnh khi chạm vào quần áo

anh, Chu Lăng

không

thoải mái giãy dụa. Chỉ

một

cánh tay Hướng Nghị vòng ôm



chặt chẽ, cúi đầu hôn

một

cái lên vành tai

cô, dỗ như dỗ

một

đứa trẻ:" Nghe lời nào."

Thấy



không

vùng vẫy nữa, lấy áo ngực treo lủng lẳng

trên

cổ tay xuống, làm

một

loạt cử chỉ bao quanh cả người

cô.

Trong thoáng chốc Chu Lăng

đã

không

còn căng thẳng nữa, bật cười ra tiếng.

"

anh

giúp em nhé?" Rốt cục Hướng Nghị cũng tìm được phương hướng đúng, từ phía sau dán cả người lên, hai tay vòng qua từ dưới nách, lúc cài cho

cô, dĩ nhiên

không

quên nhân cơ hội cọ quẹt vài cái lên hai khối tròn đầy.

" Sờ đâu thế hả!" Chu Lăng bị

anh

làm cho nhột nhột, đập rớt tay

anh, tự mình ngồi sang

một

bên điều chỉnh lại.

Còn Hướng Nghị

thì

tiếp tục nhặt lại qυầи ɭóŧ, phân biệt



ràng mặt trước mặt sau, nắm lấy cổ chân

cômặc vào kéo lên

trên. Chỉ có điều lúc bàn tay sờ qua sờ lại

trên

đùi



,

đã

bị

một

cước đạp thẳng vào ngực.

Trong lúc này hai người bên ngoài

đang

núp góc tường nghe lén cảm thấy xấu hổ

không

chịu được với đoạn hội thoại mà hàm chứa nội dung quá mức là phong phú, ăn ý cùng quay đầu nhìn nhau, bà cụ giơ tay lên đập bộp

một

phát vào l*иg ngực Tiền Gia Tô,

nhỏ

giọng mắng cậu:" Thằng nhóc lưu manh! Tránh ra tránh ra."

Xém chút là Tiền Gia Tô hộc máu, là bà muốn kéo cháu đến nghe đó ạ!

Mặc quần áo xong lại chầm chậm dùng ngón tay sửa sang lại mái tóc, Chu Lăng lúc này mới giống như đà điểu di theo sau Hướng Nghị. Lúc nhìn bà cụ có phần xấu hổ,



cười cười, cất tiếng chào:" Bà nội ạ "

" Ôi chao, chào cháu!" Vốn dĩ bà cụ

đang

trông ngóng, vừa nghe



chào cả người lập tức ngồi

khôngyên, vui tươi hớn hở mà

đi

tới cầm lấy tay

cô, " Nào nào nào, ăn sáng thôi, Hướng Nghị vừa xuống lầu mua đó, vẫn còn nóng nha. Ăn

một

chén tàu hũ

đi, ta

đã

bỏ đường cho cháu rồi!"

" Cháu cảm ơn ạ! "

Hiếm có lúc Chu Lăng

không

biết phải cư xử thế nào, chỉ biết vùi đầu vào ăn.

Hồi

nhỏ

bà ngoại của



cứ hở

một

chút là mắng chửi đánh đập

cô, sau đó lại suýt chút nữa bị

một

bà già lừa bán

đi, đối với các bà cụ tuổi này



có phần bị ám ảnh, hoàn toàn

không

biết nên sống chung thế nào.

Nhưng đối với bà cụ mà

nói, đây có lẽ là

một

ngày vui vẻ nhất trong mấy năm gần đây, thời điểm ăn mà vẫn nhìn Chu Lăng cười tít mắt, càng nhìn càng vừa lòng. Con mắt của cháu nội bà tốt

thật

đấy, chọn được



gái

đẹp thế này cơ chứ, trông còn rất tinh tế.

" Bà nội." Hướng Nghị gắp

một

cái bánh bao chay chiên cho bà, bà cụ nhìn

một

cái liền hiểu ánh mắt của

anh, lúc này mới thoáng nghiêm túc lại.

Tiền Gia Tô bên cạnh chống đỡ cặp mắt thâm quầng, sợ bị đánh cũng

không

dám nhiều lời, ánh mắt láo liên hết nhìn bên này lại liếc bên kia, chị Lăng phóng khoáng thoải mái mà cậu gặp gần đây cứ vùi đầu suốt, dường như có phần bẽn lẽn, liền thân thiết mà cầm cái đĩa

nhỏ

gạt mấy cái bánh bao cho

cô," Nước sốt này ngon lắm ạ."

Chu Lăng quay đầu cười với cậu:" Cảm ơn."

Tiền Gia Tô cũng toét miệng cười, sau đó vừa ngẩng đầu lên

không

hiểu sao bị bà ngoại trừng mắt

mộtcái, ngay lập tức khép miệng lại. Ánh mắt dời sang bên

một

chút, đυ.ng ngay ông

anh

họ, ánh mắt đó thoạt nhìn cũng chẳng có gì là tốt lành. Tiền Gia Tô lầm bầm

một

câu, cúi đầu ăn phần mình.

Sau khi ăn xong Tiền Gia Tô bị sai

đi

rửa bát. Ba người ngồi trong phòng khách bắt đầu tiến hành khâu xấu hổ gặp phụ huynh. Con người bà ngoại rất hòa nhã, vẫn

không

hỏi tên của

cô, mở miệng là gọi con

gái

hết sức thân thiết, vậy mà Chu Lăng vẫn chưa thả lỏng được, trong lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi.

" Ăn quýt

đi, quýt này ngọt lắm đó." Bà cụ chọn liền mấy quả ngọt nhất, đặt vào trong tay

cô," Con

gáià, cháu là người ở đâu vậy?"

" Quê ở H thị ạ." Chu Lăng giữ nguyên nụ cười

trên

môi, cố gắng trả lời được tự nhiên nhất. Trái quýt trong tay

không

động đậy,

một

lát sau bị Hướng Nghị ở bên cạnh vươn tay cầm lấy.

"H thị được lắm à, điều kiện tốt, con

gái

đều xinh đẹp." Bà cụ cười tủm tỉm," Vậy

hiện

giờ người nhà cháu đều vẫn sinh sống bên này sao?"

Chu Lăng nhấp môi dưới, vẫn giữ nụ cười trả lời:" Cháu

không

có người nhà. Cháu là



nhi, cha mẹ

đãqua đời từ lâu rồi ạ."

Bà cụ ngây người, kế tiếp ánh mắt trở nên

yêu

thương,



ràng ngồi đó thấp hơn Chu Lăng cả cái đầu, vậy mà vươn dài tay ra vuốt vuốt tóc

cô:" Tội nghiệp con

gái, chắc là hồi

nhỏ

khổ lắm hả, sau này đến chỗ này của bà nội

đi, bà nội thương cháu."

Loại

yêu

mến thông thường này của người lớn, Chu Lăng lại

không

biết lắm phải trả lời thế nào, chỉ cười cười

nói

cảm ơn bà nội.

Đúng lúc này Hướng Nghị đưa tới trái quýt

đã

bóc xong, Chu Lăng

không

muốn ăn, đẩy đẩy cổ tay

anh. Hướng Nghị hơi ngừng động tác, tầm mắt liếc về cái tay kia của

cô.

Dừng

một

chút, nhét luôn trái quýt vào miệng, đứng dậy quay về phòng cầm áo khoác của hai người

đira:" Cháu đưa



ấy

đi

làm, tới giờ rồi ạ."

" Ờ ờ," Đối với người lớn, bài tập và công việc của con cháu vẫn luôn được cực kỳ xem trọng, mặc dù bà cụ có hơi luyến tiếc, nhưng vừa nghe vậy liền gật đầu lia lịa, " Vậy mau

đi

đi, đừng để công việc chậm trễ."

Chu Lăng cảm thấy

nhẹ

nhõm,

nói

với bà nội trước khi đứng dậy:" Lần sau cháu lại tới thăm bà nữa ạ."

đi

xuống lầu, bị gió thổi lạnh thấu xương, cuối cùng Chu Lăng cũng trở lại bình thường, thở

một

hơi

thậtdài. Lòng bàn tay đầy mồ hôi,



len lén lau lau lên áo khoác.

Ra khỏi cổng tiểu khu, Hướng Nghị kéo người đến trước mặt, tỉ mỉ đánh giá nét mặt



:" Căng thẳng cái gì?"

Chu Lăng nở nụ cười, hơi hơi rủ mắt tránh tầm nhìn của

anh, giơ tay sờ sờ cổ:" Vẫn ổn mà." Sau

mộtlát mới ngẩng đầu, nhìn

anh, giống như vui đùa mà hỏi:"

anh

một

vốc tuổi rồi, trước giờ vẫn chưa từng mang phụ nữ về sao?"

sự

vui sướиɠ và thân thiết của bà cụ nằm ngoài những gì mà



dự đoán,bởi vậy lại càng khó có thể tưởng tượng,

một

ngày nào đó, sau khi biết



lai lịch của

cô, cảnh tượng

sẽ

là cái dạng gì đây.

Hướng Nghị

không

trả lời, Chu Lăng liền

không

nói

gì thêm nữa.

Hai người đứng bên đường nơi tụ tập đông đúc người qua lại vào buổi sáng, ấp ủ trong chốc lát, Hướng Nghị buông tay ra, móc điếu thuốc, nghiêng người, châm thuốc trong lòng bàn tay. Chu Lăng đút tay vào trong túi áo khoác, xoay người chậm rãi

đi

về phía trước, rủ đầu,

không

biết suy nghĩ gì.

trên

đường

không

nói

chuyện.

Tới cửa phòng làm việc, Chu Lăng mở cửa xe, hơi dừng lại, quay đầu lại. Hướng Nghị vẫn luôn

đi

chầm chậm theo sau

cô, lúc này

đã

hút xong điếu thuốc, đứng đó yên lặng nhìn

cô.

Chu Lăng vịn cửa xe, nở nụ cười:" Em

đi

trước đây."

Hướng Nghị gật đầu.

Lại nhìn nhìn

anh, Chu Lăng vẫy vẫy tay, lên xe, thuần thục quay đầu xe lái

đi.