Chương 31

Edit: Michellevn

Số lần Chu Lăng tìm

anh

đã

trở nên ít

đi, Hướng Nghị cảm giác



ràng như vậy. Trước đây chỉ cần

côkhông

bận rộn,

sẽ

đến hàng ngày, dù sao

thì

người vẫn cứ lắc lư trước trước mắt

anh, thời gian ở chỗ của

anh

phỏng chừng còn nhiều hơn ở nhà

cô.

Đôi lúc hai người ngủ cùng nhau, rồi đôi lúc Hướng Nghị làm việc còn



tự mình ngủ, đa phần thời gian trong đó,



sẽ

nằm dưới mái hiên trong chiếc xích đu treo của mình, ăn bánh ngọt tự mình kêu bên ngoài giao tới, hoặc là Hướng Nghị mua chút đồ ăn vặt cho

cô, sau đó



sẽ

chơi điện thoại di động và nhìn

anh

làm việc.

Gần đây

thì

đến ít hơn, thỉnh thoảng đến

một

lần, ngủ với

anh

một

giấc, ở

trên

giường vẫn nhiệt tình quấn lấy

anh

như trước đây, nhưng về cơ bản

thì

cứ tỉnh phát là

đi, giống y như

một

** hết sức chuyên nghiệp.

( Xin phép, edit đến đoạn này muốn phì cười với ** của

anh

giai Hướng

)))


Nghĩ đến từ này Hướng Nghị thấy

không

thoải mái lắm,

anh

đã

không

gặp Chu Lăng đúng

một

tuần rồi.

anh

chiếm lấy xích đu của

cô,

không

hề thương tiếc mà đặt mông ngồi lên tấm thảm

nhỏ



rất

yêuthích kia, ngón tay kẹp điếu thuốc, chầm chậm rít vào.

Đây

không

phải là trạng thái

anh

yêu

thích.

Hướng Nghị hút xong nửa bao thuốc, mới chợt nhận ra cảnh trời

đã

hơi tối.

anh

đứng lên, giống như mỗi ngày trước đây, khóa cửa, về nhà.

Như này

không

được,

anh

nghĩ. Lúc

đi

đến đầu ngõ, rút

đi

động từ trong túi ra mò mẫm nửa ngày, mở danh bạ ra, ngập ngừng hồi lâu ở cái tên ba dấu ngã, lại đút trở lại.

Bỏ

đi, trực tiếp tìm



đi

.

Làm xong cơm chiều cho bà nội, trời

đã

hoàn toàn tối đen, Hướng Nghị mặc áo khoác chuẩn bị ra cửa, bà cụ đưa

một

một

cái túi cho

anh:" Cầm cho vợ cháu

đi, là áo len ta tìm dì Lưu dưới lầu đan đấy, đặc biệt chọn sợi len mềm mại nhất, da dẻ con bé tinh tế, mặc vào dễ chịu. Cỡ chắc là vừa đấy, cháu để nó thử

một

chút, nếu

không

được

thì

cầm về lại tìm dì Lưu của cháu mà sửa."

nói

lèm bèm liên miên

một

hồi, vừa ngắm quần áo

trên

người Hướng Nghị, lập tức đập

một

cái lên cánh tay

anh:" Ơ kìa, sao cháu

không

thay quần áo hả, mặc cả

một

ngày rồi!

đi

thay bộ sạch

sẽ

đi, mau lên!"

Hướng Nghị cực kỳ vâng lời quay vào thay quần áo, bà cũ vẫn lèm bèm phía sau:" Đúng lúc mặc áo len mới của cháu

đi, ta đặt ngăn tủ phía trong cho cháu rồi đấy."

Mở tủ ra liền thấy ngay, áo len đỏ chói, xếp hết sức chỉnh tề. Hướng Nghị có chút bất đắc dĩ, dừng dừng lại, mở cái túi vừa rồi ra xem,nhìn nhìn chăm chú,

không

nhiều lời thay luôn áo len.

Lúc

anh

đi

ra, bà cụ vẫn còn chưa bắt đầu ăn cơm, cười tít mắt đứng chờ ở đó. Hôm nay Tiền Gia Tô

không

về,

một

mình bà cụ ăn cơm, Hướng Nghị

đang

chần chừ, bà cụ lại cuống quít thúc giục

anhkhông

ngừng:"

đi

đi,

đi

đi

mà, buổi tối

không

cần về nhé!

nói

ngọt

một

chút, con

gái

muốn được dỗ dành lắm."

"Bà ăn cơm

đi, có việc

thì

gọi điện thoại cho cháu." Hướng Nghị dặn dò mấy câu, bị bà cụ sốt ruột đẩy thẳng ra khỏi cửa luôn.

Khi đến đại lộ Xingyi, trời

đã

rất tối, dì Thu mở cổng cho

anh, Hướng Nghị lái xe vào trong biệt thự, mang theo

một

cái túi màu xám tro. Trong biệt thự

đã



không

khí ngày giáng sinh, trông thấy cây thông noel rực rỡ sắc màu trong phòng khách kia, Hướng Nghị mới giật mình ý thức, Lễ Giáng Sinh tới rồi.

" Hướng tiên sinh," Dì Thu vẫn khách sáo với

anh

như cũ, "



chủ

đi

tham gia party Giáng sinh với bạn bè rồi, hôm nay

không

chắc có thể về. Ngài

không

hẹn trước với



ấy sao?"

Vậy quả thật là

không

đúng lúc. Hướng Nghị nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn

nói

:" Tôi ở đây chờ



ấy vậy."

Party vui hết mình đêm bình an, Chu Lăng uống có phần váng đầu, rúc vào

một

góc trong ghế sô pha nghỉ ngơi, nhưng rượu trong tay vẫn

không

ngừng, ngồi bên cạnh



uống nước ép trái cây là người

đãcó được giấy phép đặc biệt tham gia Party, Đinh Y Y.

Tiếng cười đùa hòa lẫn trong

âm

nhạc cách đó

không

xa, mọi người high đến sắp

không

tìm ra hướng bắc. Góc

nhỏ

nơi đây lại có

không

khí hoàn toàn khác biệt, yên tĩnh

một

cách lạ lùng.

không

bao lâu những tên kia quậy đủ rồi, hình như muốn chuyển chiến trường, có chị em

đi

tới kêu hai

cô:" Hội sở Hoàng Đình mới tới

một

đám tiểu thịt tươi,

đi

chơi cùng

không

?"

Đinh Y Y chỉ chỉ bụng mình:" Điều kiện thiết bị

không

hỗ trợ."

Đối phương

đã

hiểu cười cười, tầm mắt chuyển sang Chu Lăng:" Chị, cùng

đi

đi

mà, đám tiểu thịt tươi này đều được lắm, kiểu chị thích đó, vô cùng năng nổ nha."

" Các



đi

đi," Đôi mắt Chu Lăng

đã

có phần mơ màng, học điệu bộ của Đinh Y Y, cũng chỉ chỉ bụng mình:" Điều kiện thiết bị

không

hỗ trợ."

Người vừa

đi, cảnh vật chung quanh vốn huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh lại, cây thông và bong bóng vẫn còn ở đó, thế nhưng

không

khí ngày lễ lại giống như đột nhiên biến mất. Đinh Y Y lé mắt nhìn Chu Lăng:" Dì cả của cậu cũng

đã

mấy ngày rồi, vẫn chưa

đi

hả? Ở lại để chuẩn bị đón năm mới chắc?"

"Đây

không

phải là Tết đến rồi

không

mua được vé tàu sao." Chu Lăng cười hì hì, ợ

một

hơi rượu.

Đinh Y Y cười "xí"

cô:" Sao cậu

không

cùng

anh

họ Hướng lăn lộn qua Tết? Giờ hai người

không

phải quan hệ mật thiết à?"

"anh

ấy phải dành thời gian cho người nhà rồi." Chu Lăng cười cười, muốn đứng lên, loạng choạng hai cái lại ngã nhào xuống ghế sô pha, xung động mạnh như vậy nhất thời khiến



buồn nôn, ngửa mặt nằm

trên

sô pha, mãi mà vẫn

không

thấy đỡ chút nào.

"

anh

họ Hướng tốt lắm đấy." Thời điểm đầu óc quay cuồng, dường như bên tai nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của Đinh Y Y, cả thanh

âm

lơ mơ," Chu Lăng, ông xã tớ, hình như có chuyện rồi...."

Khi chuông Giáng sinh vang lên, vừa đúng lúc Chu Lăng về tới biệt thự, từ

trên

xe bước xuống,

đi

lảo đảo mông lung. Bước chân có phần bất ổn, vịn lấy lan can, bước từng bậc

một

lên thềm nhà.

Về đến nhà, cả người thả lỏng

đi

rất nhiều, dì Thu

đã

mở cửa ra nghênh đón

cô, Chu Lăng

không

muốn bà ấy đỡ, tự mình đổi giày,

đi

vào trong, sau đó bỗng dưng dừng bước lại.

- ---- Có

một

người nằm ngửa

trên

ghế sofa phòng khách, cánh tay khoát lên mắt hình như

đã

ngủ. Nằm úp sấp

trên

người

anh



một

khối tròn tròn trắng như tuyết, ngủ say cùng tiếng ngáy nho

nhỏ

.

Dường như lúc này dì Thu mới nhớ ra, vội vàng giải thích:" Hướng tiên sinh

đã

chờ



lâu lắm rồi, tôi

không

chú ý,

anh

ấy vậy mà ngủ luôn ở chỗ này." Bà ấy treo áo khoác của Chu Lăng lên rồi hỏi," Muốn đánh thức

anh

ấy

không

ạ?"

"

không

cần," Chu Lăng kéo dép lê nhè

nhẹ

đi

tới, Pomeranian thức giấc, nhảy từ

trên

người Hướng Nghị xuống, xoay tít mù chạy đến bên chân

cô,

nhỏ

giọng kêu hư hư. Chu Lăng ôm nó lên thơm

mộtcái, gãi gãi lông, giao cho dì Thu, "Mang nó về ngủ

đi, lấy chăn xuống đây."

Dì Thu đáp lời, đưa con chó

nhỏ

về phòng thú cưng trước, sau đó quay về lên lầu

một

ôm

một

cái chăn lông mới tinh.

đi

đến phía trước ghế sô pha, bỗng dưng dừng bước chân lại.

Chu Lăng

đã

leo lên ghế sô pha, nằm nghiêng người, chen vào khe hở chật hẹp giữa ghế sô pha và cơ thể cường tráng của người đàn ông, đầu gối lên ngực

anh, ôm sát lấy vòng eo

anh, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở kéo dài đều đặn. Dì Thu ngây người

một

lúc lâu, khẽ khàng đắp chăn lên cho hai người, tắt đèn.

..........

Ánh mặt trời chiếu sáng

trên

đỉnh đầu, ấm áp, như thể mang người ta hòa tan dưới ánh nắng, được bao phủ trong l*иg lông chim mềm mại, rất mềm mại,

thật

thoải mái, ngọn lông

nhỏ

xíu quét qua làn da trần, nhồn nhột,

không

kìm được cơ thể khe khẽ run lên.

- ---- Chu Lăng bật ra tiếng rên, ngay sau đó tỉnh lại trong chính

âm

thanh của mình, mở con mắt mờ sương, hình ảnh lông nhung mềm mại ấm áp biến mất trong nháy mắt,

một

hồi cảm xúc mềm

nhẹ

như lông chim kia, thực chất là từ

một

bàn tay

đang

ngao du làm loạn

trên

người mình.



mê man mấy giây, mới phản ứng lại được, đây là phòng khách, tối qua



leo lên ngủ cùng Hướng Nghị.

Hình như trời hẵng còn sớm, dì Thu còn chưa thức dậy, trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có xúc cảm cơ thể là vô cùng



ràng. Chu Lăng uốn éo người, quay đầu qua, chỉ nhìn được mái tóc ngắn màu đen.

Hướng Nghị

đang

vùi đầu sau lưng

cô, hôn cái gáy mịn màng bóng loáng của

cô, phía dưới chăn,

mộtbàn tay

không

biết từ lúc nào

đã

chui vào bên trong áo

cô, tham lam mà tóm lấy hai khối tròn tròn phía trước, bàn tay ép lại vân vê nhào nặn.

Người trong lòng vừa động, Hướng Nghị liền biết



đã

tỉnh dậy,

anh

không

ngẩng đầu lên, tăng dần sức mạnh của nụ hôn, đồng thời buông lỏng

một

bên ra, bắt đầu dùng ngón cái thô ráp cọ sát viên đậu đỏ

trên

đỉnh, khiến nó rất nhanh dựng đứng lên.

Chu Lăng xoay đầu lại, xốc chăn lên nhìn, váy

trên

người gần như bị tuột hết, mò tìm áo ngực

thì

đã

rớt xuống tận eo.



khẽ thở ra, lại kéo chăn lên chùm kín, vùi đầu vào trong ghế sô pha dệt vải, bàn tay thế mà lại

đi

sờ

anh

từ phía dưới chăn.

không

bao lâu, trong phòng khách vang lên tiếng dép lê rất khẽ

trên

sàn nhà, hình như là dì Thu

đãthức dậy. Việc

không

thể miêu tả của hai người

trên

sô pha đồng loạt ngừng lại, Chu Lăng yên lặng hơi rụt người lại ở dưới chăn.

May mà dì Thu rất có chừng mực

không

đi

tới quấy rầy, cũng

không

có nhìn nhiều,

đi

thẳng vào phòng bếp làm việc.

Chu Lăng

nhẹ

nhàng thở ra, sau đó kéo ra bàn tay Hướng Nghị

đã

chạm đến mép quần

nhỏ

của

cô.

" Về phòng nào."



thì

thào

nói, quay đầu nhìn

anh. Hướng Nghị lại nhân cơ hội dán sát lại cắn lấy môi

cô, đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng vẫn còn mùi rượu của

cô.

Thế là cọ quẹt

một

hồi nữa, Hướng Nghị mới hơi hơi lui ra, ánh mắt nóng rực nhìn

cô, chốc lát sau vén

một

góc chăn ra, đứng lên. Quần áo

trên

người

anh

vẫn khá ổn, ngoại trừ cái lều

nhỏ

không

thể xem thường ở thân dưới,

thì

xem ra vẫn còn được gọi là chỉnh tề.

Còn Chu Lăng

thì

gần như bị lột sạch, sờ soạng ở trong chăn,

đang

muốn mặc váy vào, Hướng Nghị

đãkhom người xuống, cứ thế mà dùng chăn bọc



lại, cuốn thành

một

con sâu lông, bế ngang người lên.

Dường như cảm thấy tư thế này vẫn

không

đủ ngầu, Hướng Nghị đưa luôn cái cuộn tròn kia vác lên vai, cứ hiên ngang như vậy lên lầu hai.

Về đến phòng dĩ nhiên là

một

trận ân ái triền miên cực hạn, xong việc,Chu Lăng cuộn tròn trong lòng

anh

hồi phục, Hướng Nghị ôm

cô, mồ hôi

trên

người vẫn chưa tản hết, hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng vẫn

không

ngừng hôn hôn

cô. Vầng trán, chóp mũi, vành tai, bờ vai...... Hôn hết sức là dịu

nhẹ, giống như

một

loại vỗ về.

" Sao

anh

lại tới đây?" Trải qua trận chiến, Chu Lăng mở mắt ra, lông mi rung rung. Khóe mắt



vẫn hơi hồng hồng, đó là vừa rồi bị

anh

ức hiếp hết sức hung hãn, quả thật là bị làm đến khóc.

Hướng Nghị lại hôn hôn đôi mắt

cô, ấn đầu



sát vào ngực mình, ôm chặt thêm mấy phần.

" Nhớ em."

anh

nói.

Chu Lăng kề sát l*иg ngực

anh,

không

nhìn được nét mặt của

anh

lúc nói lời này, nhớ lại bộ dạng như ăn thịt người vừa rồi của

anh, hừ một tiếng:" Nhớ em hay là muốn làm em?"

" Nhớ em, thì mới muốn làm em." Hướng Nghị trả lời như vậy, cũng

không

tức giận, chỉ là nghiêm khắc trừng phạt, vỗ một cái lên bờ mông vô cùng cong mẩy của

cô:" Em thì chỉ muốn làm

anh

hả?"

Chu Lăng liền im ru, rúc vào lòng

anh

giả chết.