Chương 23

Edit: Michellevn

Hướng Nghị mặc quần áo xong đâu đó ra mở cửa, tận lực giảm

nhẹ

động tác, nhưng lúc

đi

qua phòng bà nội, quả nhiên bà vẫn nghe thấy, hơn nữa theo tiếng bước chân phán đoán chuẩn xác là

anh, bên trong hỏi vọng ra:" Nghị à, sao

không

ngủ thêm chút nữa, vẫn còn sớm mà."

" Cháu ra ngoài

một

lát ạ." Cách lớp cửa Hướng Nghị đáp lời," Bà ngủ

đi

ạ, lát nữa

thì

gọi Tiểu Hâm dậy làm cơm."

"

đi

đâu vậy hả, mới sáng sớm mà." Bà lão

không

yên tâm hỏi.

Hướng Nghị

không

biết phải

nói

làm sao, suy nghĩ nửa ngày bịa ra lời

nói

dối:"

đi

ra tiệm ạ, có chiếc xe người ta cần gấp."

" Xe ai mà gấp rút vậy chứ." Bà lão

không

nghi ngờ,

không

vừa lòng mà than thở

một

câu, căn dặn

anh:" Vậy cháu

đi

đi, bên ngoài vẫn tối lắm đó, cẩn thận

một

chút."

Hướng Nghị đáp dạ, lấy xâu chìa khóc

trên

nóc tủ ở huyền quan nhét vào túi quần, mở cửa sắt phòng trộm ra.

Năm giờ hai mươi, ánh sáng mặt trời le lói, bên ngoài yên tĩnh vô cùng, lúc Hướng Nghị ra cửa, vẫn có thể nghe thấy tiếng ho khan của ông cụ nhà đối diện.

Đèn hành lang

đã

bị hư, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, gần như

không

nhìn



bậc cầu thang. Nhưng bước chân của Hướng Nghị

không

mảy may bị ảnh hưởng, lao

một

mạch xuống lầu, sải bước

đi

qua cầu thang bên dưới gian phòng quanh năm lưu trữ xe điện và xe đạp.Vậy mà

đi

ra cổng, vừa nhìn xung quanh, trong sân

không



một

bóng người.

Đúng lúc đó, bờ vai phải bị người ta vỗ mạnh

một

cái từ phía sau,

anh

phản xạ xoay tay lại túm lấy ------cảm xúc

thật

mềm mại, tinh tế mịn màng, có hơi lạnh giá.

Hướng Nghị xoay người, nhân tiện nắm lấy bàn tay

nhỏ

bé lạnh lẽo kia ủ ấm trong tay mình," Sao tay lạnh như vậy hả?"

" Lạnh mà." Chu Lăng thấy

anh

thì

toét miệng cười vui, cũng

không

biết vui ở đâu nữa.

Vừa từ biển đảo nóng ấm trở về, phương bắc rộng lớn quả

thật

quá là lạnh,



bị đông lạnh đến nỗi rụt cả cổ, rất tự giác mà xích lại gần cơ thể tỏa nhiệt của Hướng Nghị, sau đó đưa luôn tay kia cho Hướng Nghị.

Hướng Nghị đứng tại chỗ chắn gió cho

cô, nhìn thấy chiếc áo khoác mỏng đến đáng thương

trên

người

cô, cùng cổ chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, nhịn xuống

không

nói



.

" Sớm thế này muốn

đi

đâu đây?"

"

đi

đến tiệm của

anh

đi." Chu Lăng vùi đầu

nói," Em vừa xuống máy bay, mệt chết được."

Vốn định quay về hồi chiều, bị chuyện lúc đó giữ chân lại.

Tuy là hành trình riêng tư, nhưng người phụ trách chi nhánh của Đại Nguyên nhận được tin,

không

dám chậm trễ chút nào, đặc biệt cho



một

bữa tiệc chào mừng. Thời điểm gọi điện cho



thì

mọi thứ đều

đã

được chuẩn bị sẵn sàng, xe đón



cũng

đã

đến nơi.

Sau đó chính là

một

hồi

đi

qua

đi

lại. Bọn họ sắp xếp rất nhiều tiết mục, nhưng Chu Lăng vội

đi

gấp, chỉ ở lại cùng ăn bữa cơm, tiếp đó

thì

tranh thủ bay suốt đêm trở về.

Đương nhiên, trước khi đến tìm Hướng Nghị,



đã

về nhà tắm rửa thay quần áo trước rồi.

Chu Lăng đỗ xe ở bên ngoài, lúc Hướng Nghị và



đi

lấy xe, rốt cuộc vẫn

không

nhịn được, tức giận mà quở trách:" Em ngốc à,

không

biết đợi trong xe sao?"

"Như này

không

phải

anh

sẽ

càng

yêu

thương em hơn sao." Chu Lăng trêu đùa

nói. Thực ra khi đó thích thú cứ thế mà chạy thẳng đến cửa nhà họ, nếu

không

phải đột nhiên nhớ ra trong nhà

anh

có cụ già,

đã

lao đến gõ cửa từ lâu.

Hướng Nghị nhìn





không

nói

gì, vô cùng muốn kéo người qua cho

một

trận tét mông.

Lái xe vòng đường lớn

đi

đến cửa phòng làm việc, Hướng Nghị cởi dây an toàn,

đang

tính xuống xe, bỗng dưng Chu Lăng la

một

tiếng:" Chờ

một

chút."



dừng hẳn lại bước xuống xe, chạy vòng sang phía Hướng Nghị, mở cửa xe vươn tay làm động tác xin mời:" Ông chủ Hướng, mời xuống xe."

"........."

Lúc lấy chìa khóa mở cửa,



còn hỏi phía sau: " Thầy giáo Hướng

không

cho chút tiền boa sao?"

Hướng Nghị quay đầu liếc nhìn

cô:" Đợi chút nữa xem biểu

hiện

của em."

Chu Lăng liền cười:" Ông chủ tốt!"

Trong phòng

không

có hệ thống sưởi, vẫn rất lạnh, Hướng Nghị

đi

vào mở điều hòa

không

khí trước, sau đó đóng cửa lại, vừa quay đầu liền ngây người ra ---------Chu Lăng

đã

cởϊ áσ khoác ra, tiện tay vắt lên

trên

ghế,

trên

người là bộ vest đen sọc sành điệu, đường cong cơ thể gọn gàng tuyệt đẹp, quần dài làm nổi bật lên đôi chân thon dài thẳng tắp, càng xinh đẹp hơn nữa.

Quả nhiên là người làm chủ tịch, còn rất xuất sắc.

Chu Lăng dạo

một

vòng trong phòng, sau đó tự mình cởi giày leo lên giường, trong phòng vẫn chưa ấm lên,



ôm chân, thẳng thắn mà ngoắc ngoắc Hướng Nghị, giục

anh

:" Mau lại làm ấm giường nào."

Hướng Nghị mở chăn ra phủ lên người

cô, lúc này Chu Lăng cũng chẳng thèm quan tâm chê bai, cứ thuận thế mà nằm xuống, sau đó dịch vào bên trong

một

chút, để cho

anh

có chỗ nằm. Trong chăn cũng

đang

lạnh,



cuộn chân lại, lúc Hướng Nghị cởϊ áσ khoác xong xốc chăn chui vào,

thì

ngay lập tức ủn cả người vào trong lòng

anh.

Cấu tạo của nam và nữ đúng là

không

giống nhau mà, người luôn nóng hầm hập, Chu Lăng chen chân vào giữa hai chân

anh

kẹp lại, tay

thì

từ bên dưới vạt áo nỉ màu xám khói của

anh

lần mò tiến vào trong, mu bàn tay lạnh giá dán lên lưng

anh, thở ra

một

hơi khoan khoái.

Hướng Nghị cũng

không

ghét bỏ

cô, còn dùng tay che tai lại cho

cô.

không

khí trong phòng dần ấm lên, ổ chăn và

anh

cũng nóng hừng hực, rất nhanh Chu Lăng cũng

đãđược sưởi ấm, nhấc lên gương mặt

đang

vùi trong lòng

anh, hôn hôn cái cằm

đang

lún phún mọc râu của

anh.

Hướng Nghị cúi đầu hôn

cô, cánh tay khoát sau lưng



hơi dời xuống phía dưới, trượt đến bờ mông vểnh hết sức kia, xoa nắn

một

hồi.

Tay đặt chỗ đó cả nửa ngày, cứ chờ xem thế nào. Chu Lăng

không

nén nổi cười rộ lên, mập mờ mà mắng

anh

:" Đồ bại hoại!"

" Em quyến rũ

anh

trước mà." Hướng Nghị hơi lui lại, nhấn nhấn bàn tay



đang

xoa loạn xị

trên

vòm ngực mình, xoay người phủ lên

cô.

đang

định cúi đầu hôn tiếp, đột nhiên Chu Lăng đẩy

anh

ra, ngồi dậy.

Sau đó vén chăn ra đằng sau, leo lên

trên

người

anh.

Gương mặt



đã

đã

trở nên đỏ hồng, tóc hất ra sau, bắt đầu cởi khuy áo tây trang.

Hướng Nghị phối hợp ngồi ngửa ra sau, tựa vào đầu giường,

không

dời mắt nhìn chăm chú động tác của



----- cởϊ áσ ngoài, tiếp theo là áo sơ mi màu trắng, bên trong vẫn còn

một

cái áo bó ôm sát, bộ ngực đẫy đà vươn cao ngạo nghễ.

Còn mặc đến là nhiều, Hướng Nghị từ từ thở ra luồng khí nóng, tay

đã

không

tự chủ mà đặt lên lưng

cô.

anh

mới vừa hơi động

một

chút,

thì

bỗng dưng thấy Chu Lăng cong khóe miêng nở nụ cười sâu xa, sau đó vươn tay ra, từ bên trong giường mò ra

một

cái hộp rất xa hoa -----quen mắt vô cùng, chính là cái cà vạt



tặng lần đầu tiên kia.

Hướng Nghị nhướng nhướng mày, lờ mờ đoán ra



muốn làm gì." Em đây là muốn báo thù sao?"

" Cũng để cho

anh

hưởng thụ

một

chút cảm giác được người ta phục vụ,

không

tốt sao?" Chu Lăng lấy cà vạt ra, quấn hai vòng lên tay

anh, chợt nhớ ra cái gì, lại tháo ra, cởi áσ ɭóŧ nỉ

trên

người

anh

xuống trước

đã.

Hướng Nghị

không

phản kháng, vô cùng phối hợp, để



muốn làm gì

thì

làm. Vui đùa các kiểu mà, đàn ông nào

không

thích.

Chu Lăng

không

buộc cà vạt qua người, sợ

anh

sức lớn giãy cái là ra, buộc chặt vô cùng, quấn hai vòng

thì

thắt nút

một

cái, rồi quấn thêm

một

vòng, thắt

một

cái nút cuối cùng.

Tự



cảm thấy thế là chắc chắn lắm rồi, lúc này mới hài lòng ngồi thẳng dậy, cởi phăng áo bó và trở ngại cuối cùng bên trong.

Hai luồng trắng như tuyết phơi bày trước mắt, ánh mắt Hướng Nghị cũng nóng lên, muốn nâng lên cánh tay vừa bị buộc chặt chẽ, Chu Lăng

đã

áp sát tới trước, nâng gương mặt

anh

lên hôn

anh

.

Tư vị hưởng thụ bị động cũng

không

chênh lệch mấy so với chủ động, hơi thở Hướng Nghị rất mau nặng nề, Chu Lăng rời môi

anh, hôn tới cằm

anh, sau đó tiếp tục

đi

xuống, hé môi ngậm lấy hầu kết của

anh.

Yết hầu Hướng Nghị lăn lộn, phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Chu Lăng tựa như hài lòng với phản ứng của

anh, hôn hôn liếʍ liếʍ mấy cái, lại rê từ từ xuống dưới, vừa duỗi tay xuống phía dưới, kéo quần

anh

xuống, cách qυầи ɭóŧ nắm

một

cái.



thả động tác hết sức chậm gương mặt vùi theo sau, vén tóc ra sau tai, sau đó từ góc độ kia nâng cặp mắt quyến rũ hút hồn nhìn

anh, vươn đầu lưỡi liếʍ lấy môi dưới.

Động tác này của



hiệu quả kí©h thí©ɧ



rệt, hô hấp của Hướng Nghị đột nhiên tăng lên, ánh mắt

đãsâu

không

tưởng nổi. Giây tiếp theo

anh

vươn hai tay ra, lòng bàn tay nóng rực nắm lấy vòng eo

cô.

- ---- Cà vạt

trên

cổ tay vậy mà

không

thấy tăm hơi.

Chu Lăng sửng sốt,".........

anh

tháo ra lúc nào vậy hả?"



đã

thắt hai cái nút chết cơ mà.



không

biết rằng, đối với Hướng Nghị tháo mấy cái nút thắt là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lúc này

anh

cũng

không

còn sức lực mà

đi

giải thích nữa, túm lấy gáy



ấn người tới gần, hung hăng hôn lấy.

" Ưʍ........." Chu Lăng vẫn chưa phản ứng kịp, quyền chủ động

đã

trở lại trong tay Hướng Nghị.

..............

Cuộc vận động say sưa trong phòng vẫn

đang

tiếp diễn, cảnh trời bên ngoài

đã

dần sáng lên, rèm cửa

thì

mở rộng ra. Hai người

đang

vui vẻ đều

không

chú ý, chỉ lo đắm chìm trong lửa nhiệt của nhau.

Mãi đến khi cửa lớn khép hờ bị đẩy ra, nền xi măng phát ra tiếng ma sát nặng nề, hai người

đang

quấn chặt nhau

trên

giường cùng dừng lại.

Giây tiếp theo, giọng Tiền Gia Tô ở trong sân vọng đến:"

anh

họ --------"

Hai người cùng quay đầu, theo ánh sáng nhìn về phía ánh nắng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ. Hướng Nghị phản ứng lại trước, ôm lấy Chu Lăng dưới thân, nhanh chóng xuống giường trốn vào góc khuất bên cửa sổ.

" Đóng tấm rèm kìa ngốc ạ!" Chu Lăng cũng bị biến cố bất thình lình làm cho căng thẳng, đập vai

anhmột

cái,

thì

thào.

Ngoài cửa phòng vang lên từng tiếng bước chân, là Tiền Gia Tô

đã

đi

vào -------

Trong nháy mắt Chu Lăng ngừng thở, ôm chặt cổ Hướng Nghị.

Ở bên ngoài Tiền Gia Tô đẩy cửa

một

cái, phát

hiện

là cửa khóa, kỳ lạ ơ

một

tiếng, cách lớp cửa truyền đến giọng lầm bầm:" Ngủ rồi sao?". Tiếp đó gõ mạnh lên cửa hai cái, lớn tiếng gọi:"

anh

họ! Mở cửa! Dậy ăn cơm!"

Cảm giác mạo hiểm bị " bắt gian tại giường " qua

đi, Chu Lăng

đã

bình tĩnh lại, hết sức khẽ khàng mà quay đầu, cảm thấy thực thú vị khi nhìn thấy gương mặt hiếm khi căng thẳng của Hướng Nghị.



nổi ý xấu mà cắn cắn vành tai

anh, đầu lưỡi

nhẹ

nhàng quét từ bên

trên

.

Quả nhiên cơ thể Hướng Nghị trở nên căng cứng, xoay người đè



lên tường.

Gọi cửa mãi mà

không

đáp lại, Tiền Gia Tô liền nghĩ

anh

họ phỏng chừng

đã

ra ngoài, thế là quay người ra cửa trước rời

đi.

Chu Lăng vội vàng đẩy đẩy người Hướng Nghị

đã

lại tiến vào cơ thể

cô,

nhỏ

giọng nhắc nhở

anh:" Rèm cửa!"

Hướng Nghị

một

tay kéo

cô, tay kia lần tới dây xích của rèm cửa, kéo

một

cái.

Roẹt ----- Tiếng vang

không

nhẹ

không

nặng.

Động tĩnh

nhỏ

đó

không

ngờ lại gây chú ý cho Tiền Gia Tô, lúc đó cậu ta

đã

xách phần cơm sáng đặt lên

trên

bàn,

đang

định rời

đi, cảm thấy

không

đúng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy tấm rèm che lại được phân nửa cửa sổ.

Cậu hơi dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc

đi

tới, lúc vừa rồi cậu tới rèm cửa có kéo

không

nhỉ?

Hướng Nghị ở bên trong theo tiếng bước chân nghe thấy cậu ta

đã

lại gần cửa sổ, ngừng động tác lại.

Đáy mắt Chu Lăng

đã

ngập tràn nước, lại cắn chặt môi

không

phát ra

âm

thanh, Hướng Nghị như là muốn trả thù chuyện xấu



vừa làm, cố ý rút ra, rồi lại mạnh mẽ đâm vào.

"..........." Chu Lăng suýt chút nữa kêu ra tiếng, ngoạm

một

miếng

trên

đầu vai

anh.

Rèm cửa

không

kéo kín, phía dưới chỉ còn chừa lại độ rộng

một

nắm tay,

không

có ánh sáng bên ngoài, trông có vẻ hơi tối,

không

nhìn



cái gì, Tiền Gia Tô bèn cho rằng mình ảo giác, xoay người bước

đi.

Cậu mới chỉ ngủ có bốn tiếng, mệt chết được, chạy nhanh về ngủ bù cái

đã.

Ngáp dài ra cửa lớn, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, cậu khép cái miệng

đang

rộng mở lại, quay đầu, nhìn phía bờ tường ----- Xe thể thao màu trắng

đang

đỗ yên tĩnh ở đó.

...... Đây

không

phải, xe của chị Lăng, sao?

Sau hai giây, Tiền Gia Tô chợt quay đầu lại,

không

chỉ chú ý tới điều hòa

không

khí

đang

chạy ro ro, mà còn nhìn đến tấm rèm cửa in hình bãi biển và cây dừa

trên

đó, giờ phút này

đã

được kéo kín kẽ lắm rồi.

Cậu trừng mắt

không

thể nào tin nổi, cả nửa ngày mới tìm lại được chút tinh thần, nghĩ đến hai kẻ bên trong

đang

làm chuyện

không

biết xấu hổ kia, nhất thời lỗ tai cũng đỏ rực lên.

Cậu run rẩy giơ ngón tay lên, ấp úng nửa ngày, mắng

một

câu:

- ----" Hai người bệnh thần kinh à!”