Chương 24

Edit: Michellevn

Sau khi Tiền Gia Tô

đi

không

bao lâu, hai người bên trong rốt cuộc cũng xong việc, Hướng Nghị ôm Chu Lăng lên giường nghỉ ngơi, phủ kín chăn, kéo người vào trong lòng.

Sau

một

trận vận động nhễ nhãi triền miên,

thì

mệt mỏi kéo đến, Chu Lăng vùi mình trong lòng

anhkhông

muốn động đậy,

một

lát hồi phục lại, bắt đầu cảm thấy

trên

lưng ân

ẩn

đau.

" Đau."



rầm rì hai tiếng.

Hướng Nghị

đang

nhắm mắt sắp chìm vào giấc ngủ liền mở bừng mắt ra,

anh

cho rằng vừa rồi đứng làm



quá mạnh bạo khiến



bị thương, ngồi dậy vén chăn lên muốn đẩy chân



ra nhìn.

Chu Lăng uể oải đạp

anh

một

cái,"

trên

lưng á." Sau đó nằm úp xuống, đưa lưng ra cho

anh

nhìn.

Phần da ngay giữa sống lưng bị xây xát

một

chút, hẳn là vừa rồi bị cọ xát

trên

bờ tường. Hướng Nghị phủ chăn lên cho

cô, xoay người định xuống giường,"

anh

đi

mua chút thuốc."

"

không

cần đâu, qua hai ngày là hết ngay thôi." Chu Lăng mệt đến

không

mở nổi mắt, kéo

anh

lại

không

cho

đi," Ngủ cùng em

một

lát, mệt lắm rồi."

Hướng Nghị đành phải nằm trở lại.

Bị đồng hồ réo ầm ĩ đánh thức lúc tám giờ ba mươi phút, chỉ ngủ được có

một

tiếng, vẫn còn buồn ngủ vô cùng, Chu Lăng cáu kỉnh lăn người qua, trong tiếng chuông đồng hồ kêu dai dẳng vẫn cố nằm lỳ thêm nửa phút, rồi đột nhiên ngồi bật dậy.

Bên cạnh

đã

không

còn ai, Hướng Nghị

không

biết

đã

đi

đâu rồi.

" Hướng Nghị?"



gọi

một

tiếng,

không

ai đáp lại, lại nâng cao giọng lên gọi, "

anh

họ?"

Vẫn

không

có tiếng đáp lại.

Thế quái nào mà lần nào cũng thế, chơi xong phát là bỏ chạy luôn. Chu Lăng dụi dụi con mắt nhập nhèm, kéo quần áo lại mặc vào.

Sửa soạn đàng hoàng xong

đi

từ trong phòng ra, bên ngoài quả thực

không

có người, cửa lớn vẫn

đangđóng,

trên

cái bàn

nhỏ

dưới mái hiên đặt

một

bình giữ ấm màu xanh nhạt, chắc là vừa nãy Tam Kim đưa tới.

Chu Lăng nhớ lại tiếng mắng chửi cuối cùng đầy vẻ giận dữ trước khi cậu ta ra khỏi nhà kia, cảm thấy vui lên.

Nước từ vòi nước trong sân vô cùng lạnh giá, Chu Lăng vừa kêu hít hà vừa rửa mặt nhanh chóng, từ

một

hàng khăn mặt dưới mái hiên chọn lấy

một

cái sạch

sẽ

nhất lau mặt.

Lúc soi gương phát

hiện

trên

cổ lại bị Hướng Nghị để lại dấu vết, phần

trên

cổ cổ áo,

một

mảnh hết sức



ràng.



chậc

một

tiếng, quay vào phòng lục tìm được

một

cái khăn quàng cổ nam giới màu xám, ngửi ngửi, là mùi vị

trên

người Hướng Nghị,

sẽ

không

làm



ghét bỏ, qua loa quấn hai vòng

trên

cổ.

Cháo kê và bánh trứng chiên Tiền Gia Tô đưa từ nhà mình tới, hương vị cũng tàm tạm.



vừa ăn vừa đánh giá trong lòng, vẫn là tay nghề của

anh

họ tốt hơn

một

chút.

Mãi cho đến khi



ăn xong, Hướng Nghị vẫn chưa trở lại, thời gian

không

còn kịp nữa, Chu Lăng

khôngđợi thêmnữa, để lại

một

tin nhắn cho

anh, lái xe rời

đi.

Cuộc họp thường kỳ của công ty,



vẫn đến muộn mấy phút, mấy chục con người đều

đang

chờ

cô.

Hiếm cái là lần này Thời Tuấn thế mà

không

thúc giục

cô, ngồi đó xoay cây viết, cửa phòng họp bị đẩy ra,

anh

ta nâng mắt, ánh mắt hơi đảo qua dừng dừng lại nơi khăn quàng

trên

cổ

cô, rồi thu lại rất nhanh, gõ gõ ngòi bút xuống mặt bàn "Bắt đầu thôi!"

Trong cuộc họp, Chu Lăng vẫn

không

ngừng há miệng ngáp, khiến cho mọi người cứ nhìn mãi.

Thời Tuấn thừa dịp vị quản lý nào đó báo cáo công việc, trầm giọng nhắc nhở

cô:" Em chú ý chút

đi."

Đây cũng

không

phải là chuyện



có thể kiểm soát, Chu Lăng lườm

anh

ta, sau đó lại ngáp

một

cái.

côthở dài, cúi xuống lấy điện thoại di động ra.

Vài phút trước,

anh

giai Hướng

đã

gửi cho



tin nhắn: 【đi

công ty hả?】

Chu Lăng ngả người vào lưng ghế, quét ánh mắt nhìn mọi người, phía dưới bàn lén lút gõ chữ trả lời

anh

: 【đang

họp.

anh

chạy

đi

đâu vậy?】

Hướng Nghị vậy mà trả lời trong

một

giây: 【Mua thuốc】

【Mua thuốc mà lâu vậy à?Đầu đường

không

phải có

một

tiệm thuốc đó sao.】

anh

giai Hướng: 【Còn có bánh bơ nữa】

Được nha,

thì

ra là chạy đến tiệm ăn vặt bên kia nữa cơ đấy, chỗ đó có hơi xa. Chu Lăng

không

kìm được cong khóe miệng, bởi vì tư thế ngồi vắt chân mà khi đùi rung rung mũi chân

đã

không

cẩn thận đá tới cái bàn.

" Đông ------"

một

tiếng, người hai bên đều đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Trước đó Chu Lăng

đã

ngẩng đầu lên, trông thấy vị quản lý

đang

phát biểu bị tiếng động phải ngừng lại, nét mặt nghiêm túc, dáng vẻ trông rất ư là chăm chú lắng nghe. Sau đó như mới chú ý tới ánh mắt của mọi người, làm bộ nhíu mày nghi hoặc.

Trong bầu

không

khí xấu hổ, Thời Tuấn mặt vô cảm

nói

:" Tiếp tục."

Bài phát biểu vô vị lại tiếp tục, Chu Lăng làm ra vẻ được

một

lát, rồi lại lén lút gửi tin nhắn: 【Em lấy trộm khăn quàng cổ của

anh】

Lần này Hướng Nghị qua

một

lúc mới trả lời tin nhắn, liên tiếp

một

chuỗi biểu cảm:

【Nhàm chán quá ~

đi

làm chút gì.jpg】

【đi

trộm áo ngực.jpg】

【Trộm được rồi, là của lầu

trên.jpg】

"............." Chu Lăng cúi đầu,

một

bàn tay che trước mặt, cắn môi cố kìm tiếng cười, nhưng từ bờ vai

đang

không

ngừng rụt lại, vẫn có thể nhìn ra



đang

cười. So với hồi mới quen, dáng vẻ của

anh

mãi là

một

kiểu

không

quan tâm đến người khác, giờ

thì

thật

sự

là quá nhàm chán!



đang

vui vẻ, Thời Tuấn bên cạnh nhíu mày khẽ gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở



tập trung.

Họp xong Chu Lăng quay về văn phòng,

trên

bàn làm việc hồ sơ chất chồng chờ



ký tên,



tùy tay lật lật, nhìn chưa được hai dòng,

đã

ngáp

một

cái rồi.

không

xem nữa,

không

xem nữa,



đưa tay đóng tệp hồ sơ lại, đứng lên duỗi duỗi cơ thể,

đi

vào phòng nghỉ ngơi bên trong ngủ bù

một

giấc.

Giấc ngủ này thẳng đến giữa trưa trợ lý gọi



dậy ăn cơm, căn cứ vào sở thích ngày thường của

cô, đặt món ăn bên ngoài giao đến của

một

khách sạn năm sao gần đó. Chu Lăng tiện tay kéo cái túi lần trước bỏ quên ở đây qua, nhìn nhìn xem bên trong có đồ gì quan trọng

không, sau đó cứ thế mà đưa luôn cả túi và mấy loại mỹ phẩm hóa trang trong đó tặng cho trợ lý:"cô

vất vả rồi, mau

đi

ăn cơm

đi."

Trợ lý rối rít cảm ơn rồi lui ra ngoài.

Trợ lý cực kỳ hiểu



khẩu vị của

cô, thức ăn rất ngon, chỉ là Chu Lăng

không

có hứng thú ăn uống, vì thế chụp mấy tấm hình, gửi cho Hướng Nghị nhằm mục đích kí©h thí©ɧ kí©h thí©ɧ

anh.

【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】 Cơm trưa (⊙v⊙)】

Hướng Nghị cũng gửi lại cho



【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】 Cơm trưa (⊙v⊙)】

Trong hình là

một

vài món ăn gia đình hết sức bình thường: Trứng sốt cà chua có lương tâm nhất mà

côtừng thấy, trứng gà tràn ngập sắp che kín cả cà chua;

không

có quá trình xử lý chỉnh sửa, màu sắc hình ảnh vẫn rất tươi sáng;

một

cái nồi vô cùng giản dị, ngoại trừ con gà hầm vàng ươm ra

không

hề nhìn thấy thứ gì khác.

Chu Lăng lại cúi đầu nhìn nhìn phần cơm kiểu phương tây tinh xảo trước mặt, mẹ con gà chứ, sao cảm thấy của mình thua kém thế nhỉ?



liếʍ liếʍ cái dĩa: 【anh

làm hả?】

anh

giai Hướng: 【Ừm】

Chu Lăng: 【Em cũng muốn ăn [ đáng thương]】

anh

giai Hướng: 【Muốn ăn

thì

đến】

Chu Lăng:【Buổi chiều vẫn phải làm việc [ tủi thân]】

anh

giai Hướng: 【Buổi tối qua đây】

Chu Lăng dừng

một

lát, gửi

một

cái biểu tình mập mờ dẫn

đi.

Tán dóc như vậy cả nửa ngày, tin nhắn cuối cùng trong khung chat vẫn là con vật

nhỏ

kỳ lạ dễ thương,cô

cũng

không

nói

rốt cuộc tới hay

không. Hướng Nghị nhìn nhìn, đặt di động xuống.

Vừa ngẩng đầu, bởi vì chuyện buổi sáng kia mà Tiền Gia Tô nhìn

anh

rất

không

vừa mắt,

hiện

giờ lại

đang

dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo chút ghét bỏ, trong ghét bỏ còn có chút chút căm giận nhìn

anh,

không

thể nào hiểu nổi.

Hướng Nghị quét mắt nhìn cậu ta:" Em nhìn cái gì?"

Tiền Gia Tô hừ hừ:" Nhìn

anh

ăn cơm mà còn nhìn chằm di động,

anh

bận rộn

thật

đấy."

Hướng Nghị phóng ánh mắt qua, còn chưa

nói

gì, bà lão bên cạnh

đã

không

vui trước mà vỗ Tiền Gia Tô

một

cái," Ăn của cháu

đi."

một

tên lão quang côn (*), khó khăn lắm mới biết dùng wechat trò chuyện với con

gái, sao

không

để

anh

nói

chứ.

(*)lão quang côn dùng để gọi những người

đã

lớn tuổi mà chưa có vợ.

Trung tâm bách hóa mới hôm nay khai trương, buổi chiều Chu Lăng phải

đi

cắt băng khai trương.

Chương trình xem như đơn giản, lúc lên sân khấu

thì

lên sân khấu, cầm cây kéo làm bộ trước ống kính truyền thông

một

lát, vừa xoẹt xoẹt cắt, thế là xong việc. Sau khi kết thúc Chu Lăng cùng

một

số vị quản lý cao cấp đến trung tâm tham gia hoạt động chào mừng, nhân tiện thị sát.

Vì chúc mừng khai trương, trong sảnh lớn có dựng sân khấu, mời

một

số ngôi sao đến biểu diễn. Nghi thức cắt băng kết thúc, phần biểu diễn chính thức bắt đầu. Chu Lăng đứng bên ngoài đám đông nhìn

một

lát, ngoại trừ vài ca sĩ có chút tiếng tăm, số còn lại đều là tuyến nghệ sĩ

nhỏ

hạng ba hạng bốn.



quay đầu hỏi người phụ trách trung tâm:" Loại hoạt động này

sẽ

làm thường xuyên chứ?"

"

sẽ

ạ."

trên

mặt người phụ trách mang theo ý cười và

sự

cung kính," Dịp lễ tết đều có hoạt động, tuyên truyền điện ảnh, gặp mặt ngôi sao, cũng đều thích làm ở chỗ chúng ta."

Ra là vậy, Chu Lăng gật gật đầu, vậy có thể sắp xếp Tam Kim tới,

hiện

giờ cậu

đang

lăn lộn trong quán bar, độ nổi tiếng vẫn khá mạnh.

" Hoạt động lần sau là khi nào?"



hỏi

Người phụ trách

không

hiểu được vì sao đột nhiên



lại quan tâm đến loại chuyện này, theo bản năng liếc nhìn Thời tổng bên kia, sau đó đắn đo báo cáo:" Lễ Giáng sinh ạ, ngày lễ gần nhất chính là lễ giáng sinh."

Chu Lăng cười tủm tỉm:" Kế hoạch lúc đó đưa tôi xem qua."

"Vâng ạ."



xoay người

đi

phía trước, người phụ trách mới vuốt vuốt mồ hôi lạnh

trên

đầu.

Khai trương ngày đầu tiên các thương hiệu giảm giá khá mạnh mẽ, cùng với

sự

hấp dẫn từ các ngôi sao, trong trung tâm thương mại có rất nhiều khách hàng.

một

đám đàn ông tây trang giày da

đi

bên cạnh Chu Lăng, giống như dẫn theo

một

đám vệ sĩ,

trên

đường

đi

tỷ lệ người quay đầu nhìn lại rất chi là cao.

Thị sát từ lầu

một

đến lầu ba, có

một

thương hiệu dệt may gia đình nổi tiếng, thời điểm Chu Lăng

điqua lướt mắt nhìn,

đi

xa

đã

mấy mét, đột nhiên lại quay trở lại, để những người kia đợi bên ngoài, tự mình

đi

vào trong cửa hàng. Các vị quản lý cấp cao trước đây chưa bao giờ biết cùng vợ

đi

mua sắm nay đứng chờ bên ngoài, ngơ ngác nhìn nhau.

Quản lý cửa hàng nhận ra là các ông tổng của trung tâm thương mại, vội vàng chạy đến mời các vị đại gia mà vừa nhìn

đã

biết là

không

phải khách hàng bình thường

đi

vào bên trong ngồi, cho dù bên trong căn bản

không

đủ chỗ ngồi.

Người phụ trách nhìn Thời Tuấn thăm dò, mà

anh

ta

thì

đang

nhìn chằm chằm vào người phụ nữ

đangtập trung vào chăn lông bên trong,

không

nói

gì.

Người phụ trách

đã

hiểu, ra hiệu với người quản lý, người kia vội vã quay về,

một

lát sau tự mình đưa nước trà tới.

Mười lăm phút trôi qua, Chu Lăng chọn xong

một

bộ chăn nệm, bắt đầu chọn cái thứ hai.

Bên ngoài mấy vị quản lý cấp cao đưa mắt nhìn nhau,

một

lát sau có người mở miệng tâng bốc:" Chủ tịch Chu quả nhiên là người chú tâm vào sinh hoạt, những thứ vặt vãnh này mà cũng tự mình

đi

chọn lựa."

Những người khác liền phụ họa tới tấp.

Thời Tuấn khẽ nhếch môi chế giễu.

Những người này đều

không

biết bình thường



nhàn rỗi đến mức nào, hứng thú lớn nhất chính là giày vò cuộc sống chính mình, ngay cả ga giường cũng là nhà thiết kế thiết kế riêng biệt, loại thương hiệu này,



mới

không

thèm dùng.

Quả

thật

Chu Lăng

không

phải chọn cho mình, có điều cũng là vì mình.

Chọn được sáu bộ cả chăn gối ga giường, ghi lại địa chỉ để cửa hàng giao hàng tới cửa. Lúc chuẩn bị quẹt thẻ mới phát

hiện

túi của mình để ở trong xe,



vô thức mà quay đầu lại, Thời Tuấn tiện tay đưa cái tách cho người bên cạnh,

đi

tới.

Chu Lăng quay mặt lại.

nói

với nhân viên thu ngân của cửa hàng:" Ghi sổ trước

đi, tối nay

sẽ

có người quay lại tính tiền."

Nhân viên cửa hàng nhận được ánh mắt của người quản lý

thì

vội vàng biểu thị:Khách hàng đầu tiên mở hàng có thể được mua hàng miễn phí, Chu Lăng cũng

không

khăng khăng nữa, lúc xoay người đúng lúc Thời Tuấn

đi

tới,



làm như

không

thấy, cứ thế mà lướt qua người

anh

ta bước

đi.

Hai tiếng sau đó.

Buổi chiều buôn bán

không

tệ, bán liên tiếp được ba chiếc xe, ông chủ Hướng chuẩn bị đóng cửa trước giờ, về nhà nấu cơm cho bà nội. Rửa tay ở hồ nước bên cạnh xong đứng lên, phía sau có người gõ hai cái lên cửa.

anh

xoay đầu lại, là

một

người đàn ông mặc đồng phục.

" Xin hỏi ngài có phải là Hướng tiên sinh

không

ạ?"

" Là tôi." Hướng Nghị cầm khăn lau khô tay,

đi

tới," Có chuyện gì?"

Đối phương cười lễ phép:" Đồ dùng ngài đặt giao tới rồi, mời kiểm tra

một

chút."

Hướng Nghị

không

hiểu chuyện gì:" Đồ gì vậy?"

Trong lúc

nói

chuyện

đã

có người xách mấy cái túi thêu hoa văn chìm màu đỏ thẫm

đi

vào, người đàn ông mặc đồng phục vào trước nhất

đang

cầm đơn hàng đối chiếu:"

một

cái chăn nhung lông ngỗng nhập khẩu Canada;

một

chăn lông ngỗng đồng ; Bốn cái gối ôm ruột lông ngỗng trắng ; Sáu cái vỏ gối nhung dài dệt hoa màu xanh lục,

một

cái dệt hoa màu đỏ ---- Hướng tiên sinh, ngài kiểm tra

một

chút."

Hướng Nghị đại khái

đã

đoán được chuyện gì xảy ra, nhìn những thứ xanh xanh đỏ đỏ kia, có hơi đau đầu. Lấy bao thuốc trong túi ra, rút lấy

một

điếu, tùy tay chỉ chỉ phía dưới mái hiên:" Để qua bên đó

đi."