Chương 22

Edit: Michellevn

nói

là có lời muốn

nói

với

cô, sau đó lên xe lại vẫn luôn trầm mặc. Hơi ấm tỏa ra trong xe, Chu Lăng ngán ngẩm mở cửa sổ ra

một

khe

nhỏ, ngưng

một

lát, vẫn thấy chán, cứ thế mà nhịn đến tận cùng luôn.

" Chuyện đính hôn

không

phải cố ý giấu em, ngày đó họp xong căn bản muốn

nói

với em," Chiếc xe rẽ vào đại lộ đông đúc, lúc này Thời Tuấn cuối cùng cũng mở miệng, quay đầu liếc nhìn

cô, giọng

nói

tựa như có chút ý tứ trách cứ," Em

đi

nhanh quá đấy."

Chu Lăng

không

hiểu tầm quan trọng

anh

ta cố ý giải thích lại là ở đâu:" Loại chuyện này vốn dĩ

khôngcần thiết

nói

với tôi, chuyện của

anh

tự

anh

làm chủ là được rồi, tính xem tôi là mẹ

thật

à?"



luôn có bản lĩnh chọc chuẩn xác đúng điểm nỗ lực của Thời Tuấn, sắc mặt

anh

ta đen

đi

một

chút, nhưng lại khôi phục rất nhanh như ban đầu." Chúng ta ầm ĩ

đã

nhiều năm như vậy, em vẫn chưa thấy đủ sao?"

Chu Lăng hừ lạnh

một

tiếng:" Sao có thể gọi là ầm ĩ,



ràng là

anh

cứ diễn vai tình thánh trước mặt tôi, mà tôi

thì

không

có hứng thú đóng kịch với

anh."

" Em cho rằng tôi vì em làm hết thảy đều là đóng kịch sao?" Thanh

âm

Thời Tuấn có phần

âm

trầm.

"

không

phải sao, Thời tổng?" Chu Lăng

nhẹ

nhàng linh hoạt hỏi lại," Đừng

nói

như thể

anh

đã

vì tôi mà trả giá bấy nhiêu, ngoại trừ đưa tôi vào cửa Nguyên gia. Có thể sống đến giờ, nắm được di sản, đều là tôi dựa vào chính bản thân mình thực

hiện

được.

anh

đối với tôi, ngay từ lúc bắt đầu

không

phải chỉ là lợi dụng sao."

Thời Tuấn trầm mặc hồi lâu, mới có phần đè nén mà

nói

:" E rằng còn có chút gì đó khác."

" Thôi

đi, trong mắt

anh

ngoại trừ lợi ích, còn nhìn được thứ gì khác nữa sao?

anh

và Chung Niệm Vi kết hôn, chẳng lẽ

không

phải vì cổ phần của Đại Nguyên và Chung Phi Quốc Tế?" Chu Lăng xì

nhẹ

mộttiếng, " Yên tâm

đi, đến lúc con

anh

được sinh ra, thực

sự

mang họ Nguyên rồi, 10% cổ phần kia

sẽkhông

thiếu

anh."

Thời Tuấn nghẹn

một

hơi trong l*иg ngực, lên

không

được mà xuống

không

xong, cũng mở cửa sổ bên này ra, gió lạnh tràn vào

không

thương tiếc, có vẻ dễ chịu hơn

một

chút. Chậm rãi thở ra

một

hơi ấm ức, giống như

không

muốn so đo cùng

cô:"

không

nói

cái này nữa."

không

nói

cái này,

thì

cái kia càng

không

có gì để

nói

nữa. Chu Lăng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy trong tiếng gió rít gào, tiếng

nói

của Thời Tuấn tựa như bị thổi tan ra:" Người đàn ông hôm qua kia,

không

nên tiếp tục nữa."

"

anh

còn có tâm trạng quản việc của người khác mà

không

liên quan tới mình," Chu Lăng châm biếm

nói," Có thời gian này

không

bằng

đi

tra xét

một

chút coi vị hôn thê kia và bạn trai cũ

đã

cắt đứt sạch

sẽchưa,

anh

sẵn lòng đội mũ xanh( bị nɠɵạı ŧìиɧ)

đi

kết hôn

không

phải là

không

được, nhưng mặt mũi Đại Nguyên gánh

không

nổi chuyện này đâu."

"Em đừng quan tâm!" Vẻ mặt Thời Tuấn đột nhiên lạnh

đi, sau đó tựa như ý thức được giọng điệu mình nặng quá, dừng lại, giọng

nói

hạ thấp xuống

một

chút:" Cái đó

không

quan trọng."

anh

ta vì lợi ích, đến cả tôn nghiêm đàn ông cũng có thể

không

cần, Chu Lăng mới lười chẳng muốn

nóithêm gì nữa. Nhưng đối với việc riêng của Thời Tuấn



không

có hứng thú,

không

có nghĩa là Thời Tuấn

sẽ

dễ dàng buông tha chuyện của

cô.

"

một

quân nhân xuất ngũ, thợ sửa xe, em vui đùa chút rồi thôi

đi, đừng làm chuyện ngu xuẩn."

Nhất thời Chu Lăng trở nên rất

không

kiên nhẫn, lông mày xoắn kết lại:"

đã

nói

không

được quản việc

không

liên quan tới

anh

rồi mà, tự tôi có chừng mực."

Xe đến biệt thự, chậm rãi dừng lại ở giữa sân, Thời Tuấn quay đầu lại nhìn

cô, nét mặt hơi ủ dột:" Tôi chỉ là nhắc nhở em, chớ quên rằng em có thể được hưởng thụ hết thảy điều kiện này."

Chu Lăng

không

để ý

anh

ta,

một

giây đồng hồ cũng

không

muốn ở lại, xuống xe trút cơn giận dữ mà đóng sầm cửa xe lại.

không

biết có phải là do ban ngày thẳng thắn cùng Hướng Nghị, hay là

một

màn

nói

chuyện kia với Thời Tuấn hồi tối, mà giấc ngủ đêm này của Chu Lăng

không

tốt mấy, ban đêm lại có giấc mơ

không

hay lắm. Hơn bốn giờ sáng

đã

bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy người, trong phòng ngủ

một

mảnh tối đen, yên tĩnh

không

tiếng động.

L*иg ngực có chút khó chịu,



mở đèn, xuống giường mở cửa kính ra, trong nháy mắt gió lạnh tràn vào mặt, lạnh đến run người, vội vàng đóng cửa lại.

Lại quay trở về giường nằm, khó chịu trong lòng

không

cách nào đè xuống được, trằn trọc lăn qua lăn lại, dứt khoát khoác thêm quần áo, xỏ dép lê xuống lầu.

Trong phòng khách yên tĩnh mờ nhạt, chỉ có thể nghe được tiếng dép lê của



loẹt xoẹt

trên

nền nhà. Vào lúc này mọi người đều

đang

ngủ, Chu Lăng rót cho mình ly nước, bất chấp gió lạnh

đi

qua sân sau đến phòng thú cưng.

Hai con chó cũng

đang

say giấc nồng, bừng tỉnh bởi tiếng bước chân rất

nhỏ, mí mắt cụp xuống nhìn nhìn

cô, phát ra

âm

thanh ư ư làm nũng. Chu Lăng ôm và vuốt ve từng con

một, sau đó mới để chúng về ngủ.

Quay về phòng ngủ vẫn cảm thấy muộn phiền như trước, gọi điện thoại đánh thức trợ lý

đang

trong giấc mộng, kêu



ta đặt vé bay chuyến sớm nhất, bay vào sáng sớm vượt mây

đi

thành phố đảo tận hưởng gió mùa hè.

Loại hành trình giải sầu

nói

đi



đi

này

đã

không

phải lần đầu tiên, chỗ ngồi ở thành phố đảo này cũng

đã

tới

không

ít lần, ngay cả hành lý Chu Lăng cũng

không

mang, xuống máy bay thấy thời tiết

khôngxấu, tâm trạng mới thoải mái

một

chút.

Tập đoàm Đại Nguyên có khách sạn nghỉ dưỡng riêng ở đây, Chu Lăng trước hết

đi

ngủ bù

một

giấc, tỉnh dậy vừa lúc nắng chiều, ăn chút đồ rồi

đi

ra bờ biển.



mua ngay tại chỗ

một

bộ bikini, nhưng dấu hôn

trên

người vẫn chưa tan biến hết, đành phải trùm lên người chiếc áo choàng hoa mỏng sặc sỡ, dài ----------bởi vì bắp đùi của



cũng

không

may mắn tránh khỏi.

Biển đẹp vô cùng,

trên

bờ cát cũng rất náo nhiệt, Chu Lăng nằm

trên

ghế bãi biển dưới tán dù che nắng, uống nước dừa tận hưởng ánh nắng mặt trời, nguồn năng lượng tiêu cực

đã

được thanh lý sạch

sẽ

bởi mặt trời ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều.



chụp

một

tấm hình biển rộng trời trong xanh, đăng lên vòng bạn bè.

không

bao lâu

đã

nhận được bình luận của Tiền Gia Tô:

anh

họ em?

Chu Lăng gửi video chat cho cậu ta, Tiền Gia Tô vẫn

đang

trên

giường, nhìn giống như vừa mới tỉnh ngủ, quả đầu bù xù y hệt tổ chim.

"

anh

họ cậu làm sao?"



hỏi

" Bên cạnh chị kia

không

phải

anh

họ em sao? " Tiền Gia Tô dướn đôi mắt nhập nhẹp ngái ngủ lên, gảy gảy tóc trước ống kính." Cái người trong hình chị vừa chụp á."

Ngươi bên cạnh nào nhỉ? Chu Lăng nghi hoặc mở lại tấm hình mình chụp, lúc này mới phát

hiện

góc phải tấm hình lấp ló

một

bắp đùi màu đồng cổ. Chậc chậc, so với

anh

họ cơ bắp

không

kém, nhưng màu da

thì

xem ra còn đen hơn

anh

họ.

Chu Lăng uống

một

ngụm nước dừa tươi mát, trả lời bằng hai chữ:" Người qua đường " ( Hai chữ là 路人)

" Em cũng

nói

mà, tối qua

anh

họ vẫn ở nhà, sao mà mới sáng sớm

đã

có thể đến bờ biển được, lại còn

không

mặc quần áo, phóng túng thế cơ đấy."

Chu Lăng cười vui vẻ:" Giờ

đã

xế chiều rồi cậu thiếu niên ạ."

"Với em mà

nói

mới chỉ buổi sáng thôi, em chính là người làm ca đêm." Tiền Gia Tô

nói

xong, cười nham hiểm hai tiếng," Bị

anh

họ em nhìn thấy chị chết chắc rồi, hì hì."

Vừa

nói

xong những lời này, di động của Chu Lăng có cuộc gọi tới --- cái miệng quạ đen này. Chu Lăng tắt video, chuyển qua nhận điện thoại của Hướng Nghị.

"

đi

biển à?" Giọng

anh

nghe có vẻ khá bình thường.

Chu Lăng ừ

một

tiếng.

anh

lại hỏi:"

đi

chơi sao?"

Chu Lăng tiếp tục ừ.

"

đi

lúc nào vậy?"

" Sáng nay."

Hướng Nghị mơ hồ cười

một

tiếng:" Hành tung của em

thật

khó nắm bắt."

Chu Lăng

hiện

giờ nghe được thanh

âm

của

anh, trước mắt lại nhảy ra hình ảnh buổi tối hôm đó điên cuồng dữ dội, bị ánh mặt trời chiếu rọi

không

hiểu sao cơ thể có

một

chút mềm mại.



duỗi người ra, ngậm ống hút cười hi hi hỏi:" Sao nào, nhớ em rồi hả?"

"

không

có mà." Hướng Nghị

nói

Từ " mà "

không

chắc chắn này, khiến Chu Lăng nhất thời lại vui nữa rồi, trái dừa trong tay đặt xuống cái bàn

nhỏ, cười khanh khách

không

dừng được.

Hướng Nghị cũng cười khẽ theo hai tiếng, đợi



cười đủ dừng lại, mới hỏi:" Em mặc gì vậy?"

Khó khăn lắm mới ngừng lại được mà tức khắc Chu Lăng lại muốn cười nữa, cố nén cười trả lời:" Bikini đó,

anh

muốn nhìn

không?"

"

không

nhìn," Hướng Nghị vô cùng thẳng thắn mà cự tuyệt, sau đó rề rà

nói

:" Em

không

mặc gì

anhcũng

đã

nhìn hết rồi, bikini

thì

có gì đẹp mà nhìn."

Chu Lăng hừ

nhẹ

:" Vậy mà

anh

còn hỏi?"

Hướng Nghị

không

trả lời vấn đề này, trái lại hỏi

một

câu:" Xuống nước rồi chứ?"

"

không

." Tiểu soái ca mỉm cười trêu chọc khi

đi

qua

cô, Chu Lăng cười vẫy vẫy tay lại, " Em

không

biết bơi."

Ngay lập tức nghe thấy Hướng Nghị

nhẹ

nhàng bay bổng

một

câu:"

không

xuống nước mà vẫn mặc bikini?"

Chu Lăng lại cười như hiểu ra:" Phơi nắng ấy mà." Rồi

không

đợi

anh

nói

gì, chủ động khai báo."

mộtmình em, nửa cái chân trong hình là người qua đường."

Đầu bên kia ngừng mấy giây, Hướng Nghị hết sức tự nhiên mà thay đổi chủ đề:" Em

không

biết bơi à?"

"

không

ạ, lạ lắm hả." Ngày

nhỏ



bị thằng em họ trêu chọc ngã cắm đầu vào trong thùng nước, đầu bị nhấn xuống

không

cho ra, nếu

không

phải cậu về kịp lúc, có thể sống được hay

không

cũng khó

nói. Dù sao từ đó về sau

đã

có tâm lý ám ảnh với nước, trong biệt thự có

một

hồ bơi rất lớn,



nhiều nhất cũng chỉ là nằm phơi nắng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuống nước.

Hướng Nghị

nói:" Lúc nào ấm lên

anh

dạy em bơi nhé." Đặc biệt man mà theo sát bổ sung

một

câu,"

sẽkhông

làm em chìm."

thật

ra Chu Lăng cũng

không

có suy nghĩ học bơi, có điều bỗng dưng nghĩ tới ngày đó trong phòng tắm, hình ảnh được

một

cánh tay của

anh

kẹp lên; Còn có lúc tập xe suýt nữa

thì

đυ.ng đến

anh, chỉ

một

tay dễ dàng khống chế được; Cả lần leo núi trước đó nữa, bị

anh

xách lên tảng đá như xách

một

đứa trẻ.

Dừng

một

lát,



cười rộ lên:" Được ạ."

Hàn huyên câu được câu

không

trong chốc lát, ngắt điện thoại, Chu Lăng lại nằm

một

lúc, thời điểm lướt vòng bạn bè lần nữa, phát

hiện

Hướng Nghị thả tim cho

cô.

Khóe miệng

không

kìm được cong lên,



đặt di động sang

một

bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

một

lát sau mờ bừng mắt ra, vươn tay cầm lấy di động

đang

định gọi điện cho trợ lý, tiếng chuông lại vang lên trước.

Chuyện Hướng Nghị ghét nhất có lẽ chính là lúc ngủ bị điện thoại đánh thức, nhưng có thằng em họ ban đêm vẫn còn ở ngoài làm việc

thì

không

thể tắt máy.

Vì thế lúc bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, theo bản năng cho rằng đó là thằng em họ

không

bớt lo kia, mò di động lại nhận máy, giọng

nói

vô cùng

không

kiên nhẫn:"

nói

."

Bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến

một

giọng nữ ngả ngớn:"

không

cần hung dữ với em như vậy, em

sẽ

không

vui đấy."

Hướng Nghị giật mình, cầm điện thoại lại nhìn nhìn, là Chu Lăng.

Nhân thể nhìn thời gian, hay

thật, năm giờ mười phút.

" Sao dậy sớm vậy?" Giọng

anh

đã

mềm dịu hẳn xuống, ngồi dậy, xoa xoa mặt.

Chu Lăng vậy mà lại

nói

:" Lát nữa

thì

tán gẫu tiếp nhá, em

đang

ở dưới lầu nhà

anh, lạnh lắm đó."

Hướng Nghị gần như cho rằng mình chưa tỉnh ngủ mà nghe nhầm " Em

đang

ở đâu?"

" Dưới, lầu, nhà,

anh." Chu Lăng hà hơi vào đôi bàn tay sắp bị đông cứng, "

anh

có xuống hay

không,

không

xuống em

đi

à."