Thẩm Nguyệt thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi.
Sợ là chuyện giả mạo thân thế người khác đã bị phát hiện rồi.
Tim nàng đập nhanh như trống nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Sau khi đệ tử quản sự rống lên một tiếng như thế, phòng học vốn ồn ào tức khắc yên tĩnh không ít, hàng đệ tử phía trước thi nhau ngó nghiêng nhìn ra ngoài, muốn xem xem rất cuộc là xảy ra chuyện gì, từng trận nghị luận truyền đến.
“Chuyện gì mà lại đột nhiên thẩm tra.”
“Lúc ta đi học đã nhìn thấy đệ tử Thiên Kiếm Phái vội vàng đi ra ngoài, rất có khả năng liên quan đến môn phái của bọn họ.”
“Muốn thẩm tra thì thẩm tra nhanh lên đi chứ, chậm chạp như thế thì biết tới khi nào. . .”
Trong đám người đang nhao nhác thảo luận rốt cuộc cũng có một đệ tử tướng mạo lão thành, trầm ổn đi tới bảo mọi người xếp thành hàng, hắn cùng một đám đệ tử thẩm tra đứng ở cửa.
Các đệ tử phía trước nối đuôi nhau mà ra, đệ tử kia trầm mặc nhìn, không ngăn cản bất luận kẻ nào, lúc nhìn đến Thẩm Nguyệt, hắn đem ánh mắt dừng ở trên đôi tay của Thẩm Nguyệt một chút, thời gian nhìn nàng cũng dài hơn so với nhưng người khác nhưng vẫn không nói một lời, thả nàng ra ngoài.
Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra cũng không phải là vì chuyện thân phận. Cũng không biết bọn họ có lục soát phòng Tạ Trường Quân hay không, nhắc tới tên này, Thẩm Nguyệt liền nhớ tới mấy quyển thư tịch cổ trong hộp sách của mình, trong lòng lập tức nặng nề hơn không ít, không nghĩ tới đúng lúc này phía sau lại bị người nhẹ nhàng đυ.ng vào một cái.
“Đạo hữu, ngươi có biết rốt cuộc Thiên Kiếm Phái làm mất cái gì không? Đang yên đang lành đột nhiên thẩm tra dọa chết ta rồi.”
Thẩm Nguyệt xoay người, nàng nhìn thấy một tiểu cô nương mặt tròn, nhác chừng cũng tầm tuổi nàng, lúc nói chuyện cực kỳ nhiệt tình, giống như bằng hữu thân thiết quen biết Thẩm Nguyệt tám trăm năm.
Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua mấy chữ thêu trên đạo bào của đối phương.
Ngô Ngọc Phái, Chu Hàm.
Thẩm Nguyệt thân thiện cười một cái, sau đó lại mờ mịt lắc lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Dường như đối phương cũng chẳng để tâm lắm đến câu trả lời của Thẩm Nguyệt, chỉ nghe nàng ta tự mình nói tiếp: “Ta nghe nói hình như là do đánh mất một cuốn tranh cổ, gọi là《 Hàn Xuân Đồ 》.”
Thẩm Nguyệt nghe không rõ lắm: “Bức họa như thế nào mà lại mất?”
Chu Hàm: “Nghe nói thuốc màu dùng để vẽ hàn mai trên bức tranh không phải loại màu vẽ bình thường, mà là dùng Chỉ Li, Chỉ Li là một loại nguyên liệu được trích ra từ linh thạch cực phẩm, dùng Chỉ Li điểm xuyết trên cánh hoa mai sẽ khiến cánh hoa sáng bóng lấp lánh, lộng lẫy như sao, chỉ một ít thôi cũng tốn hơn ngàn vàng, trân quý vô cùng. Thiên Kiếm Phái vốn tính toán đem bức họa Chỉ Li này xem như hạ lễ đông chí đưa cho các vị trưởng lão Thiên môn, không nghĩ tới chưa đến đông chí đã làm mất, bây giờ cũng chỉ còn một bức họa hoa mai khô cằn, hoàn toàn không có gì đặc biệt.”
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Chu Hàm nhìn nhìn Thẩm Nguyệt, hỏi: “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì nữa? Ngươi là đệ tử của môn phái nào vậy?”
Thẩm Nguyệt do dự một chút nhưng nàng nghĩ đến Trường Tiên Môn cách xa Ngô Ngọc Phái, ngày thường cũng chẳng lui tới gì, nói tên mình ra chắc cũng không sao: “Ta tên Thẩm Nguyệt, là phàm tu mới vào Thiên môn, nguyên quán là Bắc ——”
Bắc cái gì ấy nhỉ?
Nàng nỗ lực nhớ lại những lời Tạ Trường Quân ngày ấy nói.
“Là Bắc Trưng quốc.”
Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi.
Chu Hàm cũng không quá chú ý tới vẻ khác thường của nàng, sau khi nghe được lập tức nói tiếp: “Bắc Trưng quốc à, ta biết đấy, đất rộng của nhiều, dân phong cởi mở, Ngô Ngọc Phái của chúng ta cũng có không ít đệ tử là người từ Bắc Trưng quốc tới, đến lúc đó ngươi cũng có thể cùng đồng hương trong môn phái chúng ta làm quen một chút.”
Thẩm Nguyệt hoảng sợ, trong lúc nói chuyện Chu Hàm đã đem tay nàng kéo lại.
Thẩm Nguyệt: “. . . . . . Được.”
Sao nhanh như thế mà nàng đã tự đào hố chôn mình rồi, chuyện này mà để cho Tạ Trường Quân biết thì không biết sẽ ra sao?
May mà Chu Hàm cũng không nắm lấy đề tài Bắc Trưng quốc không bỏ, giờ phút này nàng ta lại bắt đầu nói đến đông chí.
Chu Hàm: “Ngươi có muốn làm gì trong đông chí không? Môn phái chúng ta định xuống dưới chân núi nhìn thử, nhưng chuyện của Thiên Kiếm Phái còn chưa được giải quyết, quan hệ của bọn họ với Thiên môn rất tốt, sợ là sẽ đem chuyện này ra tra đến cùng, cũng không biết còn có thể thả chúng ta ra ngoài hay không.”
Nói xong nàng lại khinh thường cười một chút, “Ngươi cũng không thấy được bộ dáng vênh váo tự đắc của đám đệ tử Thiên Kiếm Phái vừa thẩm tra chúng ta đâu, làm như chúng ta đều là tắc vậy, cũng không biết là ai xúi giục, trước khi thẩm tra tại sao lại không nghĩ lại một chút, môn phái của chúng ta nào có thiếu chút tiền ấy của bọn họ chứ, thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu chúng ta là tặc, vậy sư môn của chúng ta tính là gì, đầu lĩnh của tặc à?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng, dù sao thì nàng cũng thiếu chút tiền ấy thật.
Nàng chỉ có thể trả lời: “Ta cũng không có gì đặc biệt muốn làm.”
Chu Hàm đột nhiên có chút mất mát: “Vậy sao? Ta còn muốn hỏi xem ngươi có biết nơi nào hay ho không, xem ra ngươi so với ta còn ít ra ngoài hơn, có điều cũng chẳng sao, nếu ngày đông chí ấy ngươi muốn ra ngoài có thể đến tìm ta, ta ở phòng chữ thiên số bốn.”
Thẩm Nguyệt kinh ngạc cảm thán. Phòng chữ thiên là phòng tốt nhất. Không chỉ là phòng đơn mà đồ dùng trong phòng vô cùng đầy đủ, nghe nói còn có cả linh tuyền cung cho các đệ tử tắm gội.
Có thể thấy được Ngô Ngọc Phái thật sự không thiếu tiền.
Rất nhanh đã đi đến trước khu phòng chữ thiên, Chu Hàm rốt cuộc cũng buông lỏng tay Thẩm Nguyệt ra, đang chuẩn bị cùng nàng phất tay cáo biệt, không nghĩ tới tay vừa trượt đột nhiên làm nghiêng hộp sách của mình.
Giấy nghiên bút mực xôn xao rơi đầy đất, Chu Hàm “Ai nha” kêu lên một tiếng, ảo não ngồi xổm xuống thu thập, Thẩm Nguyệt cũng lập tức đem hộp sách của mình đặt ở một bên, giúp đỡ nàng thu thập đồ rơi vãi.
Chu Hàm thở dài một tiếng: “Xong rồi xong rồi, tháng này ta đã tám lần làm rơi đồ rồi, lần trước là vòng ngọc tử của sư tỷ, lần trước nữa là mâm đựng trái cây của sư huynh, lần trước nữa là thanh lu của sư phụ. . .. . . Nếu lại bị sư huynh sư tỷ nhìn thấy ta làm rơi bút Tử Huy sợ là lại muốn phạt ta chạy vòng buổi sáng.”
Thẩm Nguyệt nghiêng mắt liếc nhìn bút Tử Huy trong miệng Chu Hàm một cái.
Cán bút có ánh sáng nhàn nhạt, ở dưới ánh nắng phát ra từng tia sáng tím. Cán bút Tử Huy dùng gỗ của cây Mây Tía làm thanh, gỗ Mây Tía cực kỳ hiếm, trăm năm mọc rễ, trăm năm nảy mầm, muốn đợi đến khi cành lá tốt tươi có thể chặt làm củi đã không biết là mấy ngàn năm sau.
Phần lớn số gỗ trên quý như thế đều được dùng để luyện chế pháp khí, chỉ có số ít gỗ vụn còn dư lại thì mới được đem đi làm vật dụng hằng ngày như bút hoặc hộp gỗ linh tinh.
Nàng đã từng thấy trong thư phòng của Túc Tuyết một cây bút Tử Huy, năm ấy khi Túc Tuyết đi theo Trường Lăng ra ngoài một chuyến, trở về liền mang theo một cây bút Tử Huy.
Có điều dù sao thì cái của nàng ta cũng chỉ là đồ tặng của người khác, không thể bì với cây bút Tử Huy do môn phái Chu Hàm làm ra.
Một bên Chu Hàm buồn bực thu thập đồ vật, một bên nói với Thẩm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, giúp ta nhặt bút Tử Huy với, ta không với tới.”
Thẩm Nguyệt nói một tiếng, “Được”, nàng cúi đầu đang chuẩn bị nhặt bút Tử Huy lên đột nhiên đầu ngón tay hơi lạnh, như là đυ.ng phải thứ gì. Sau đó, nàng thoáng thấy một trận lãnh hương như tuyết tùng, ngẩng đầu lên.
Đối diện với một đôi mắt bằng phẳng thanh triệt.
“Đây là bút của ngươi?”
Đôi tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, tinh xảo cực kỳ, đừa bút qua cho Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt còn chưa từng nghe qua thanh âm nào sạch sẽ dễ nghe như vậy, nàng chỉ cảm thấy khi giọng nói kia tiên vào tai êm ái, dịu dàng tựa như một đêm trăng thanh trên biển lớn.
Nàng lập tức lắc lắc đầu, nhìn về phía Chu Hàm nói: “Là của vị đạo hữu này.”
Nghe thế, người nọ đem ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Chu Hàm, nhàn nhạt cười một chút, đưa bút qua.
Chu Hàm: “!!!”
Chú Hàm thường ngày thích nói mấy lời vô nghĩa đột nhiên như bị đối phương hạ câm dược, cả kinh đến một câu cũng không nói nên lời, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương, cũng căn bản không có ý muốn tiếp nhận cây bút Tử Huy kia.
Thẩm Nguyệt chọc chọc cánh tay nàng nhắc nhở.
Cuối cùng Chu Hàm cũng nhận được tín hiệu, bừng tỉnh từ đại mộng, nhận lấy bút mà đối phương đưa qua, lắp bắp nói: “Cảm, cảm ơn.”
Nghe thế, chỉ thấy đối phương câu môi cười một chút: “Bút Tử Huy quý trọng, lần sau đạo hữu hãy cẩn thận hơn.”
Nghe thế, Chu Hàm lập tức gật đầu như đảo tỏi.
Nếu vật đã quy về nguyên chủ, đệ tử kia cũng không có ý muốn lưu lại, xoay người rời đi, chỉ để lại Chu Hàm ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chờ đến khi người nọ đi xa, Chu Hàm tức khắc xoắn xuýt, cũng mặc kệ sống chết của bút Tử Huy, nếu không phải đang lôi kéo Thẩm Nguyệt thì chắc nàng cũng sắp bay lên trời cao.
Nàng kích động nói: “Ngươi biết người đó là ai không g g g g.”
Thẩm Nguyệt mờ mịt lắc đầu.
Chu Hàm: “Phong Yến sư huynh của Thiên Kiếm Phái đấy! Ngươi không cảm thấy hắn rất đẹp sao!!!”
Thẩm Nguyệt bị Chu Hàm lắc đến có chút choáng váng, chỉ có thể phụ họa gật gật đầu.
Chu Hàm tiếp tục phổ cập khoa học cho Thẩm Nguyệt: “Ngươi chưa từng nghe nói tới Phong Yến sư huynh sao, nghe nói hắn trời sinh có linh căn kiếm tu, không đến bảy tuổi đã dẫn khí nhập thể, mười tuổi dựng xong linh đan, không đến mười lăm tuổi đã là nguyên thần, hiện giờ vừa qua khỏi mười tám tuổi đã lịch qua đạo thứ nhất thiên kiếp.”
“Trừ cái này ra, hắn còn tinh thông văn sử, âm luật, trình độ vẽ bùa cùng luyện đan không biết cao hơn bao nhiêu lần với các đệ tử cùng giới.”
Chu Hàm: “Ô ô ô, vì sao đông chí lại phải nghỉ chứ, bằng không ta có thể nhìn thấy đệ tử Thiên Kiếm Phái rồi.”
Thẩm Nguyệt: “?”
Là ai vừa rồi còn đem Thiên Kiếm Phái mắng đến máu chó đầy đầu, bây giờ lại xem Thiên Kiếm Phái thành ánh trăng sáng trên đỉnh đầu?
Chu Hàm ở bên kia còn chưa đã thèm, chờ đến khi thân ảnh Phong Yến hoàn toàn biến mất ở nơi xa, nàng mới phản ứng lại, vừa rồi hình như mình vừa đem thứ gì quăng ngã.
Nơi xa có tốp năm tốp ba người đi tới.
Chu Hàm: “Không xong!”
Sau khi nói xong nàng nhanh chóng đem bút Tử Huy nhét vào trong lòng ngực Thẩm Nguyệt, “Nguyệt nguyệt, ngươi giúp ta mang về trước, mấy ngày sau ta sẽ đem nó đi sửa, ngàn vạn lần không thể để sư huynh sư tỷ ta biết chuyện này được.”
Thẩm Nguyệt: “. . . . . .”
Bút Tử Huy trân quý như thế cứ trực tiếp giao cho một người xa lạ như nàng bảo quản sao.
Có thể.
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Hàm đẩy đi về phía trước, “Mau đi đi nguyệt nguyệt, sư huynh sư tỷ ta sắp tới rồi.”
Thẩm Nguyệt chỉ có thể cầm bút Tử Huy đi trước.
Cái đẩy này gần như đẩy nàng đến trước cửa phòng Tạ Trường Quân.
Thẩm Nguyệt phản ứng lại, hình như hôm nay nàng còn có chuyện gì đó chưa làm.
Tiếp theo, nàng vòng hai bước đến trong phòng nước trái cây, dùng ly sứ rót một chén nước cho Tạ Trường Quân rồi đi vào.
Khi nàng đẩy cửa vào, hắn đang ngồi một mình trước bàn cờ Lục Hợp, tay cầm một quân cờ đen, xoay chuyển không chừng.
Thẩm Nguyệt đem ly sứ trắng đưa tới rước mặt hắn, ngoan ngoãn nói câu: “Đây là nước sư phụ muốn.”
Ai biết Tạ Trường Quân lại không nhận nước uống, thậm chí hắn còn không thèm giương mắt nhìn một cái, chỉ nhàn nhạt nói câu: “Ngày mai tiếp tục lấy nước lại đây đi.”
Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút: “Sư phụ không uống nước hoa quả sao?”
Tạ Trường Quân không trả lời, chỉ nghe “Bang” một tiếng, quân đen rơi xuống đất, toàn bộ quân đen như một tấm lưới kín không kẽ hở, đem toàn bộ quân trắng bao vây.