Chương 9: Chỉ Li

Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu nổi.

Nàng ở Trường Tiên Môn mười năm, cái khác không nói nhưng trình độ nhìn mặt đoán ý của mình đã được nàng bồi dưỡng đến đỉnh cao. Nàng có thể cảm nhận được Tạ Trường Quân không hài lòng với ly nước mà nàng đưa tới.

Nhưng cụ thể là không hài lòng ở chỗ nào đây, hắn không có ý kiến gì với nước trái cây, có lẽ vấn đề nằm ở đồ đựng nước.

Chẳng lẽ là bởi vì ly sứ trắng sao?

Thẩm Nguyệt quyết định ngày mai sẽ đổi một cái ly khác thử xem.

Sau khi từ phòng Tạ Trường Quân đi ra, nàng không dám trì hoãn, thẳng đến khi đi đến phòng mình, vừa ngồi xuống nàng đã lật xem mấy quyển thư tịch cổ, lật xem qua hết một lượt, nàng còn phải tính toán xem làm thế nào để xem hết chỗ này trong ba ngày.

Lật không đến hai trang, trước mắt nàng hiện lên một mảnh ánh trăng nhàn nhạt, Thẩm Nguyệt giương mắt nhìn, là ngọc điệp mà Thiên môn thường dùng để truyền tin.

Hóa ra tin tức Chỉ Li trên bức họa bị mất không giấu được nữa, đệ tử Thiên Kiếm Phái cũng không tiếp tục che giấu, dứt khoát trực tiếp thông báo thiên hạ, treo giải thưởng một ngàn linh thạch để tìm kiếm Chỉ Li.

Trên Ngọc điệp còn có hình ảnh của bức họa cổ.

Hàn mai trong tranh vẽ rất có phong cách cổ phong, dưới nền trời vuông vức, một cây mai nghiêm nghị đứng giữa gió tuyết, thân cây khẳng khiu, cảnh khô to khỏe, các khớp nối, đường nét rõ ràng, những chấm đỏ tô điểm trên nhành hoa mai đã biến mất không còn, tuy rằng vẫn là một bức họa tinh xảo nhưng lại mất đi thần sắc vốn có, không còn hoàn chỉnh, ảm đạm đi không ít.

Thẩm Nguyệt vốn còn không có hứng thú với chuyện Chỉ Li nhưng khi nhìn đến mấy chữ một ngàn linh thạch kia, ánh mắt nàng sáng lên.

Có một ngàn linh thạch này, tiền luyện kiếm không thành vấn đề!

Thẩm Nguyệt biết rõ đạo lý bỏ công mài dao sẽ chẻ củi nhanh hơn, nếu muốn tìm được Chỉ Li thì nhật định phải hiểu rõ về nó mới có thể đi đúng hướng.

Càng trung hợp hơn chính là trong những quyển thư cổ mà Tạ Trường Quân cho nàng, vừa vặn có một quyển 《 Bách khoa toàn thư tài liệu luyện khí Lục giới》.

Thẩm Nguyệt mở ra, chỉ thấy trên trang lót của quyến sách có mấy chữ viết to—— Bên trong là toàn bộ tài liệu về pháp khí trong Lục giới, không phục tới biện chứng.

Thẩm Nguyệt: “. . . . . .”

Lục giới còn có người cuồng vọng như vậy sao.

Nàng nhìn về phía tên người biên soạn và xuất xứ cuốn sách.

Mẹ nó.

Vân Môn, Quỷ Hoài.

Cái này thật đúng là không có gì lạ.

Vân Môn luôn cao ngạo tự đại nhưng phải nói tài biên soạn sách thật sự vô cùng xuất chúng, lưu hành ngàn năm không ai có thể sánh bằng.

Mà vị Quỷ Hoài càng không cần phải nói, tám trăm năm trước đã phi thăng, có thể tìm hắn lý luận mới là gặp quỷ. . . . . .

Thẩm Nguyệt mở 《 Bách khoa toàn thư tài liệu luyện khí Lục giới》ra, lật thẳng đến chỗ Chỉ Li.

Kết quả chỉ tìm thấy hai chữ “Chỉ Li” trong đám nguyện liệu tạo thành một pháp khí, càng quan trọng hơn chính là không biết tờ giấy này đã bị ai làm đổ nước lên, khó khăn lắm với có thể nhìn thấy hình dạng của pháp khí, tên cụ thể thì phải tự mình đoán ra.

Thẩm Nguyệt: “. . . . . .”

Nàng không phải đệ tử chính thức, không có tư cách tiến vào kho sách mượn sách, chỉ có thể đem một phần nhỏ nội dung đọc một lượt, suy đoán tác dụng của Chỉ Li trên pháp khí.

Bởi vì Chỉ Li quá mức sang quý cho nên chỉ có bức họa cực kỳ quý báu mới điểm xuyết mấy viên, thế nhân đều biết Chỉ Li chỉ có hoa không quả, ứng dụng cực nhỏ, theo Thẩm Nguyệt phỏng đoán, tác dụng của Chỉ Li trên kiện pháp khí này là dùng để tạo hình là thôi, bây giờ nguyên liệu dùng để nắn hình thường thấy nhất là La Anh, Chỉ Li đắt đỏ tự nhiên đã không còn xứng với hai chữ “Thực dụng”, bởi vậy nó chỉ xuất hiện một chút xem như có là được.

Thẩm Nguyệt lại nhìn qua một lần, xác định trong sách không còn xuất hiện hai chữ “Chỉ Li” nữa mới khép sách lại, tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Nàng phát hiện bức họa trên ngọc điệp đưa tin cực kỳ sạch sẽ cực kỳ tự nhiên, không có bất luận dấu vết gây án nào lưu lại, nếu người không biết còn tưởng rằng bức họa này vốn chính là như vậy, huống hồ chi Thiên môn còn có truy phong, nếu như truy phong cũng không có dị thường thì chỉ có một loại khả năng. . . . . .

Chỉ Li tự mình chạy mất.

Đầu tiên Thẩm Nguyệt bị loại ý tưởng này của mình làm cho hoảng sợ, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì hình như cũng chẳng có gì là sai.

Nàng dựa theo ý nghĩ kỳ quái của mình vùi đầu nghiên cứu vài canh giờ, khi từ trong sách ngẩng đầu lên đã là giờ Dần canh ba.

Nàng vội vàng chạy tới phòng Tạ Trường Quân, thế nhưng hắn lại vẫn không ở nhà, chỉ chừa lại một tờ giấy cho nàng, chữ nhỏ cực xinh đẹp, thanh tuyển hữu lực, viết: Ta có việc, ngươi tự mình luyện kiếm.

Thẩm Nguyệt: “. . . . . .”

Có lẽ hắn căn bản không biết bây giờ nàng không có kiếm.

Xem ra nhiệm vụ tìm kiếm Chỉ Li nàng phải nắm chặt.

Thẩm Nguyệt đưa đầu ra bên ngoài xem xét, phát hiện Tạ Trường Quân có lẽ sẽ không về. Đã trễ thế này rồi hắn còn đi làm cái gì chứ?

Hôm nay là ngày mấy rồi?

Đã qua giờ Tý, coi như đã rới đông chí.

Chu Hàm nói Thiên Kiếm Phái vốn dĩ định đem bức họa này coi như hạ lễ đông chí đư, mà lúc đông chí tới sẽ có nghi thức hiến tế ở căn miếu cổ kia.

Hai việc này có phải sẽ có liên hệ gì hay không?

Nghĩ một chút, rốt cuộc Thẩm Nguyệt cũng không ngồi yên, ý tưởng tìm kiếm Chỉ Li tràn đầy tâm trí nàng. Cũng không biết khi nào Tạ Trường Quân sẽ trở về.

Thẩm Nguyệt lấy tờ giấy kia ra nhìn nhìn, dùng tay thử nét mực một chút, phát hiện nét mực còn có chút cảm giác ẩm ướt, phỏng đoán Tạ Trường Quân cũng chỉ vừa mới rời đi mà thôi.

Nếu đã như vậy. . . . . .

Thẩm Nguyệt phi thân một cái, đi ra từ cửa hông, trực tiếp chạy về phía miếu cổ.

Giờ Dần canh ba, toàn bộ Học Cung đều đang ngủ say, ánh trăng giống như một tầng sáng nhàn nhạt phô chiếu trên mặt đất, không có người đi đường, không có đệ tử tuần tra, chung quanh ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Thẩm Nguyệt đến gần miếu cổ, nàng kinh hỉ phát hiện, ổ khóa rỉ sét vốn được treo trên cửa miếu loang lổ đã được mở ra.

Tay chân nàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phát hiện không gian bên trong miếu cổ cũng không nhỏ như nàng tưởng tượng, có lẽ là bởi vì muốn chuẩn bị hiến tế, trên mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, có lẽ bởi vì không phải hoạt động gì quá quan trọng nên đệ tử phụ trách quét tước cũng không quá để tâm, chỉ đem bụi trên mặt đất quét vào một góc, trong các xó xỉnh vẫn rất dơ bẩn.

Thẩm Nguyệt nương theo ánh trăng quan sát hoàn cảnh chung quanh, chỉ thấy ở giữa có một cái bàn dài bằng gỗ tử đàn khắc hoa, sau bàn dài là điện thờ, một tượng thần bằng gỗ đứng trang nghiêm.

Trên bài vị có mấy chữ mạ vàng, rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực —— vô thượng chân thần Huyền Trạch kính vị.

Huyền Trạch là người sáng lập ra Thiên môn, cũng là người đầu tiên của Thiên môn phi thăng, trong truyền thuyết hắn dùng võ để nhập đạo, dù sao thì việc sáng lập môn phái cũng không phải một việc dễ dàng, ngoại trừ gian khổ khi lập nghiệp, phải có một tinh thần sắt thép hiên ngang, càng quan trọng hơn là có thể thần phục và lãnh đạo một đám đệ tử võ học chân chính.

Khi Thiên môn ở thời kỳ hưng thịnh thì Huyền Trạch sớm đã phi thăng lên trời, bởi vậy hậu nhân cũng vô cùng mơ hồ với ngoại hình bên ngoài của hắn, chân nhân cung phụng ở nơi này cũng chỉ là do các đệ tử đời sau tưởng tượng ra mà thôi.

Nếu là dùng võ nhập đạo thì sẽ có thêm vài phần hung ác ở bên trong. Chỉ thấy giữa điện thờ, chân thần Huyền Trạch đầu tóc bù xù, chân trái đạp rùa chân phải dẫm rắn, trên người khoác áo bào màu đen, tay cầm lợi kiếm trảm ma, người mặc văn bào Cửu Long dệt lụa hoa đen tuyền, râu quai nón, ánh mắt sáng ngời ngồi ngay ngắn trên vương tọa.

Trên vách tường chung quanh điện thờ là những bức bích họa đã bong ra từng mảnh.

Thẩm Nguyệt đại khái nhìn một chút, nội dung bích hoạ đại khái là toàn bộ quá trình Huyền Trạch tu đạo phi thăng, chẳng qua bởi vì lâu năm không được tu sửa nên có rất nhiều hình ảnh đã mơ hồ không rõ.

Sau lưng điện thờ là một bức bình phong bằng gỗ ngăn cách trước sau, nhưng bởi vì gỗ đã mục nát nên thiếu đi mấy phần nội dung quan trọng, vì để khi hiến tế không quá khó coi, người ta treo lên trên đó một tấm rèm trướng.

Thẩm Nguyệt vốn định đi ra phía sau rèm xem thử thì bỗng một trận gió thổi tới, trực tiếp đem rèm thổi lên.

Nàng lập tức khẩn trương, đang chuẩn bị che giấu tung tích lại không nghĩ tới người nọ lại là Tạ Trường Quân.

Trong lòng Thẩm Nguyệt càng thêm luống cuống.

Chẳng lẽ hắn định vị chú trên người nàng sao? Sao lại trực tiếp tìm tới nơi này rồi.

Thẩm Nguyệt sợ hắn tức giận, lập tức cúi đầu nhận sai, “Sư phụ con sai ——”

Lời nói còn chưa nói xong, một trận tiếng bước chân truyền đến.

Tạ Trường Quân không chút do dự, trực tiếp ôm lấy vai Thẩm Nguyệt một phen, tránh ở phía sau điện thờ.

Thẩm Nguyệt hoảng sợ, còn chưa lên tiếng đã bị ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn trên môi.

“Suỵt.”

Nội đường tức khắc tĩnh lặng vô cùng, khoảng cách hai người cực gần, gần đến mức nàng cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.

Ngón tay hắn có chút lạnh lẽo, xẹt qua bên môi nàng làm lòng nàng gần như run lên, bởi vì dựa gần, cổ lãnh hương trên người hắn kia giống như sương sớm mờ mịt, vô thức lan tràn ra chung quanh, tẩm đầy cảm quan cùng xúc giác nàng, giống như không cẩn thận sẽ luân hãm trong trời đông giá rét vô tận này.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần cứu vớt nàng.

Nghe thanh âm kia rõ ràng là có hai người.

Một người tiếng bước chân nhẹ nhàng, một người tiếng bước chân nặng nề.

Đệ tử tiếng bước chân nặng nề hình như là người phụ trách hiến tế, phân phó nói: “Mâm đựng trái cây đặt ở nơi này đi, trên mặt đất dơ bẩn phải dọn lại lần nữa, mấy góc kia có thể không cần quét, dù sao thì bức tượng thần này cũng sắp đưa đi tu bổ rồi, ta nhớ sư phụ nói ngươi là người phụ trách vận chuyển đúng không?”

Đệ tử trả tiếng bước chân nhẹ hơn nói: “Là ta.”

“Vậy ngươi phải nhớ kỹ thời gian, đến lúc đó tu bổ xong lại đưa lên, nhớ để ý một chút, đừng để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

“Rõ rồi.”

Thân ảnh hai người ở mặt sau điện thờ chợt lóe, Thẩm Nguyệt ngừng thở, nháy mắt trở nên khẩn trương, lúc này một bàn tay hơi lạnh bám vào trên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng không nên gấp gáp.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tạ Trường Quân một cái, nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh của hắn cùng cặp mắt đen gợn sóng bất kinh kia, những suy nghĩ bực bội trong nội tâm đột nhiên bằng phẳng hơn không ít.

Rốt cuộc, nàng cũng thả nhẹ hô hấp, xuyên thấu qua tấm màn che như ẩn như hiện nhìn ra phía ngoài.

Cách màn che, nàng nhìn không rõ diện mạo cụ thể của hai đệ tử kia, chỉ có thể nhìn thấy thân hình hai người.

Bóng dáng họ so với tưởng tượng của nàng có chút đối nghịch, vốn nàng còn nghĩ rằng đệ tự có tiếng bước chân nhẹ tênh kia sẽ thấp hơn một ít hoặc gầy hơn một ít nhưng thân hình của cả hai lại tương đương nhau, vóc dáng cũng không quá chênh lệch, điều này thực sự nằm ngoài dự kiến của nàng.

Hai đệ tử đi ra ngoài, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cách Tạ Trường Quân quá gần, khí tràng cường đại trên người hắn đủ để khiến cho nàng có cảm giác áp bách thật lớn, gần như làm nàng hít thở không thông.

Không nghĩ tới ngay lúc Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị cách Tạ Trường Quân ra để hít sâu một hơi, một đệ tử lại đi vòng trở lại.

Thẩm Nguyệt lại chỉ có thể nhích vội về phía Tạ Trường Quân.

Đệ tử kia vội vàng trở về, cũng không chú ý tới hoảng loạn sau màn che, chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, hình như thả một vật phía sau bàn thờ sau đó lại vội vàng rời đi.

Lần này là thật sự đi rồi.

Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại.

Nàng nhảy ra, còn không quên quan sát thứ mà đệ tử kia thả lại, dù sao thì nàng cũng là người muốn kiếm một ngàn linh thạch đấy, bất luận người nào có hành động quỷ dị đều có khả năng trở thành đối tượng điều tra.

Thẩm Nguyệt đầy hy vọng nhìn về phía sau bàn, trước mắt nàng không phải Chỉ Li mà nàng tâm tâm niệm niệm, mà là một tấm gương.

Nhưng rốt cuộc, vì sao hắn lại muốn thả một tấm gương ở chỗ này?