Chương 6: Lãnh hương

Đạo tâm của nàng ở đâu sao?

Hẳn là phi thăng đi.

Người tu đạo trên đời này nhiều như cá diếc qua sông, không ai là không phải hướng về phía mục tiêu này. Cũng giống như ngàn ngàn vạn vạn người gian khổ học tập, cuối cùng có thể có được mấy người thi đậu công danh? Nếu như không có năng lực đủ để siêu thoát vật ngoại thì ít nhất cũng còn có thể ngước mắt nhìn lên cao, bằng không làm sao có thể từng bước từng bước tiến lên phía trước giữa chốn nhân gian đầy khổ ải đây?

Tạ Trường Quân không chờ nàng đáp lại mà trực tiếp giúp nàng trả lời vấn đề này.

“Chuyện nên đến sẽ đến, ắt sẽ có cách vượt qua. Ngươi muốn phi thăng thì sớm hay muộn cũng phải trải qua một bước này.”

Có vài tia nắng lướt qua dừng ở trong mắt hắn, bóng sáng xua đi tăm tối, tựa như đem thời gian ngưng đọng lại kết thành hổ phách.

“Bắt đầy từ ngày mai, giờ Dần canh ba người đến phòng ta đi.”

“Dù sao thì,” Hắn vuốt vuốt ống tay áo, bổ sung, “Ta cũng vẫn là sư phụ của ngươi.”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt hoảng hốt: “Giờ Dần canh ba?”

Trước đây nàng cũng dậy rất sớm nhưng chưa từng dậy sớm như vậy.

“Khóa học của Học Cung ta không muốn đi, cũng lười đi, vừa vặn ngươi có thể đi nghe một chút, ai hỏi thì nói ta đang nghỉ ngơi, muốn ngươi tới giúp ta ghi chép bài học.”

“Khóa học ở Thiên môn tốt như vậy mà không cọ thì cũng thật đáng tiếc.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi trước.

Thẩm Nguyệt buồn đầu đi theo, dọc theo đường đi, thật lâu nàng cũng chưa phục hồi tinh thần lại, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh bản thân nàng tẩu hỏa nhập ma.

Lúc trước khi bái sư, nàng cho rằng Tạ Trường Quân là một cái cần câu cá mà thôi, vết xe đổ nói cho nàng biết loại người như sư phụ không cần quá giỏi, chỉ cần đẹp là đủ rồi.

Nhưng lúc này nàng mới ý thức được nàng sai rồi.

Vị này một khi tàn nhẫn lên phỏng chừng so với vị sư phụ trước kia của nàng chỉ hơn chứ không kém.

Tàn nhẫn hay không tàn nhẫn không sao cả, trọng điểm là vết thương của hắn cũng chỉ vừa mới khôi phục mà thôi, thật sự có phương pháp có thể giúp nàng trực tiếp lên đến nguyên thần sao?

Có lẽ là bởi vì suy nghĩ quá mức xuất thần nên nàng không chú ý tới một nhánh cây nhỏ dưới chân, thiếu chút nữa bị vướng ngã, khi ngẩng đầu mới phát hiện trước mặt vậy mà lại có một nơi như miếu cổ.

Lớp sơn trên miếu nhỏ này đã bong ra từng mảng, nửa bên tường đất cơ hồ sắp sụp xuống, trên nóc nhà cỏ dại mọc thành cụm, trên cửa gỗ lung lay sắp đổ treo một cái khóa sắt rỉ sét hoang lổ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thẩm Nguyệt sửng sốt một lúc lâu.

Thiên môn Học Cung nguy nga tráng lệ, hành lang uốn lượn tựa lụa mềm, nội điện rũ cẩm màn, vòng khắc phi tiên, không có một chỗ nào là không xa hoa. Vậy mà lại có một nơi tồi tàn như vậy sao?

Nàng đến gần một bước mới thấy rõ, hóa ra xung quanh cái miếu này còn có một vòng tròn màu trắng vây quanh, giống như đặc biệt khoanh tròn xung qunah di tích cổ vậy, nhìn kỹ thêm lần nữa thì lấy bên trái có một khối bia đá thấp, bên trên viết, Thừa Thiên năm thứ nhất.

Thừa Thiên năm thứ nhất?

Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua lịch sử Lục giới mà nàng đã học, năm đầu tiên của Thừa Thiên là vào 500 năm trước, là năm mà Thiên môn thành lập môn phái.

Xem ra cái miếu cổ này hẳn là kiến trúc còn lưu lại từ khi môn phái thành lập, hiện giờ trong phái không cần sử dụng tới lại không đành lòng đem di tích từa thủa ban đầu phá hư, cũng không biết vị chưởng môn nào tình cảm dạt dào, dứt khoát vây nó lại xem như di chỉ.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn xuyên qua cửa sổ khắc hoa, chỉ thấy bên trong lập một cái lư hương kim nghê, trong đó có mấy cây tàn hương nghiêng ngả xiêu vẹo, hương tro tràn đầy, giống như đã lâu chưa được ai lau dọn.

Ánh sáng trong phòng tối tăm nên nhìn không rõ, Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị rời đi thì bên tai lại truyền đến một thanh âm sắc bén: “Người nào đó?”

Nàng hoảng sợ vội vàng thối lui ra khỏi vòng trắng hai mét.

Người nói chuyện chính là đệ tử tuần vệ đội Thiên môn, trên eo treo thẻ bài của đội tuần vệ, thẻ bài đen khắc chữ vàng kim tựa như đang tỏa sáng trong bóng đêm. Đệ tử kia đến gần, nhìn thấy người đến là một nữ hài, ngữ khí của hắn cũng hòa hoãn không ít, “Nơi này không tiện đường, ngươi tới để làm gì?”

Thẩm Nguyệt vội vàng giải thích: “Hôm qua ta mới đến Học Cung nên có chút không quen đường, bất cẩn đi đến nơi này.”

Người nọ thấy nàng thành thật liền kiên nhẫn giải thích: “Ta là đệ tử tuần vệ trực ban ở bên này, Từ Diễn, đây là kiến trúc cổ lưu lại từ khi lập phái, đã nhiều năm rồi không tu sửa, khi đi ngang qua thì tránh xa một chút, tránh bị thương.”

Thẩm Nguyệt lập tức gật đầu, “Ta thấy lư hương bên trong tinh xảo bởi vậy nên nhìn lâu một chút, khiến ngài phiền toái rồi.”

Ánh mắt Từ diễn nhìn theo Thẩm Nguyệt hướng vào trong: “Ngươi nói cái lư hương kia sao? Dựa theo tập tục xưa, mỗi năm khi tiết xuân phân và đông chí đến đều sẽ có đệ tử tới châm hương, xem như tế điện.”

Thẩm Nguyệt hiểu rõ: “Hóa ra là như vậy. . . . . .”

Nói xong nàng hơi mím môi, cẩn thận cười một cái với Từ Diễn.

Khi tiểu cô nương cười lên, đáy mắt như lấp lánh, sáng rực.

Từ Diễn nhìn đến ánh mắt này bỗng nhiên hoảng thần, sửng sốt một chút.

Đệ tử Thiên môn cũng đều là ngàn chọn vạn chọn, ngày thường tu luyện cực kì nghiêm hà, mài giũa đến nhân tính cũng trở nên lạnh lẽo không ít, hắn đã không nhớ rõ đã bao lâu mình không nhìn thấy nụ cười ngọt như vậy.

“Không có việc gì, ngươi mau trở về đi thôi.” Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, Từ Diễn nói.

Thẩm Nguyệt gật đầu dẫn làn váy đi xa.

Bộ đạo bào trắng thuần này là nàng lấy từ kho hàng ra, không quá vừa người, mặc ở trên người nàng lại khiến nàng có vẻ càng thêm nhỏ xinh đáng yêu, đặc biệt là làn váy có chút dài, mỗi lần đi trên dưới sườn núi nàng đều phải nắm lên một đoạn như vậy.

Đầu ngón tay thiếu nữ trắng nõn thon dài, khi nhấc váy tiến lên phía trước, nhìn từ xa tựa như một đóa hoa hải đường nở rộ.

Nhìn bóng dáng tiểu cô nương dần dần đi xa, Từ Diễn hối hận muốn chết, hắn hận không thể đập vỡ cái đầu gỗ của mình.

Trở về cái gì mà trở về chứ.

Sớm biết vậy nên kéo nàng lại nói thêm mấy câu.

. . . . . .

Dọc theo đường đi, Thẩm Nguyệt tính một chút, từ giờ phút này đến giờ Dần canh ba cũng chẳng còn được mấy canh giờ, nàng đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi mới phát hiện trong phòng lại có nhiều thêm một người đang chờ nàng.

Là tiểu sư muội Túc Tuyết của Trường Tiên Môn.

Túc Tuyết nhìn thấy Thẩm Nguyệt tiến vào lập tức đứng dậy hướng Thẩm Nguyệt cười một chút, dịu dàng gọi một câu: “Sư tỷ.”

Thẩm Nguyệt không nghĩ tới nàng ta sẽ đến, tuy rằng nội tâm sông cuộn biển gầm nhưng lại vẫn duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt như cũ: “Là ngươi.”

Túc Tuyết tựa hồ đã liệu đến cảm xúc Thẩm Nguyệt không nóng không lạnh như vậy, nàng ta cũng không giận mà đi thẳng vào vấn đề: “A nguyệt sư tỷ, tính cách của Thấm Lan sư tỷ ngươi cũng biết, chuyện hồi sáng này là do nàng quá sốt ruột, Túc Tuyết ở chỗ này thay sư tỷ xin lỗi ngươi, đây là một chút tâm ý của ta, hy vọng ngươi không trách sư tỷ.”

Nói xong, nàng ta lấy một mâm điểm tâm từ hộp đồ ăn trong tay ra, đặt ở trên bàn.

“Đây là bánh hải đường mà sư tỷ thích nhất, dùng linh hoa cuối xuân mà ta giữ lại để làm, linh khí dư thừa, so với linh thảo còn tốt hơn rất nhiều.”

Dứt lời, nàng ta không tự giác mà nhìn nhìn một góc nhà Thẩm Nguyệt, nơi đó còn có đôi giày rách mà Thẩm Nguyệt nhặt trước kia, bên trên còn ném mấy cây linh thảo khô khốc.

Khi nàng ta nói những lời này, toàn bộ hành trình Thẩm Nguyệt không nói một lời, nàng chỉ lẳng lặng mà nghe, cuối cùng nhìn Túc Tuyết rời đi.

Đến nỗi bánh hải đường đặt ở trên bàn kia, Thẩm Nguyệt vốn dĩ muốn ném rớt chúng nhưng cuối cùng lại bưng lên, nàng cảm thấy hà tất gì mình phải chê bai linh khí, tuy rằng nàng không biết hì sao nàng ta hành động như vậy nhưng nàng biết, lấy tâm cơ cùng thủ đoạn của Túc Tuyết cũng sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ chút đồ dơ bẩn vào đồ ăn.

Điểm tâm có linh khí như thế để lâu cũng không biến chất, Thẩm Nguyệt tìm ngăn tủ bỏ vào, sau đó nàng ngồi xuống, tâm tình vốn bình tĩnh lại đột nhiên cuồn cuộn lên.

Vốn tưởng rằng Túc Tuyết đi ra ngoài lâu như vậy thì nàng sẽ không cảm thấy gì nhưng không nghĩ tới chẳng qua nàng chỉ cùng nàng ta nói một câu, nhẹ nhàng nhìn nàng ta một cái nhưng vẫn nảy sinh phản ứng sinh lý.

Nàng ngồi ở bên giường che bụng nhỏ lại, giống như lưỡi dao sắc bén lại lần nữa mổ linh phủ nàng ra, nỗi đau thấu xương truyền khắp bảy gân tám mạch của nàng.

Nhắm mắt lại còn có thể nhìn thấy hình ảnh quần áo nàng nhiễm hồng máu tươi bị gió thổi rêu rao rung động trên đài thẩm vấn kia, Trường Lăng giống như vị thần cao quý cao cao tại thượng nhìn chăm chú vào nàng.

Vì để cho Túc Tuyết ít chịu thương tổn một chút mà hắn cơ hồ không do dự đem linh đan từ trong linh phủ của Thẩm Nguyệt mổ ra độ cho Túc Tuyết, lại đứng dậy đem Túc Tuyết ôm về, chỉ để lại một mình nàng té xỉu trên vũng máu lạnh băng trên đài.

Hóa ra có những ký ức một khi khắc vào cốt tủy liền đời đời kiếp kiếp không thể vứt đi.

Thẩm Nguyệt bình phục tâm tình một chút, nàng nỗ lực đem lực chú ý chuyển dời đến chuyện khác.

Nàng nhớ tới cái miếu cổ mình vừa đi ngang qua kia. Tuy rằng đệ tử gọi là Từ Diễn kia không nói gì nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.

Một kiến trức cổ chỉ cần hiến tế mỗi dịp đông chí và xuân phân lại cần phải có đội đệ tử tuần tra luân phiên thủ hộ sao?

Đệ tử của Trường Tiên Môn cũng có khi lười biếng, một vài nơi không trọng yếu trong môn phái có thể bỏ qua thì bỏ qua, cho dù Thiên môn là đứng đầu tam môn giàu có hơn một chút so với Trường Tiên Môn nhưng cũng không đến mức khắc nghiệt đến như vậy.

Đông chí. . . . . .

Xuân phân. . . . . .

Hai ngày này có gì đặc biệt?

Nghĩ như vậy, nàng dùng tay xoa dược cho những vết bầm tím trên đầu gối và miệng vết thương trên tay sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Giờ Dần một khắc nàng mở to mắt, thấy ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, ánh sao nhàn nhạt, cây cỏ vào đông khô héo được rải lên một tầng sáng vàng nhạt.

Lúc nàng thu thập xong đi tới chỗ ở của Tạ Trường Quân cũng chỉ mới là giờ Dần hai khắc, Thẩm Nguyệt vốn nghĩ sẽ chờ ở ngoài cửa một lát, không nghĩ tới trong phòng hắn ánh nến sáng trong, như là trắng đêm chưa ngủ.

Thẩm Nguyệt sợ kinh động mấy phòng đệ tử nghỉ ngơi chung quanh, chỉ dám nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Nàng lại gõ cửa ba cái.

Vẫn là không người đáp lại.

Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị nhỏ giọng kêu một câu “Sư phụ”, lúc này mới phát hiện, cửa vốn được để lại một khe hở mỏng như là mở sẵn chờ nàng.

Nàng đành phải đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện, hóa ra Tạ Trường Quân không ở trong phòng. Trong phòng có ánh nến bừa bãi lay động, ánh lửa nhảy lên chiếu vào trên tường trắng nhảy nhót.

Phòng trong không châm hương nhưng lại có một loại lãnh hương nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía làm người ta an tâm một cách kỳ lạ.

Thẩm Nguyệt ngồi ở bên trong đợi một chút, khi ánh trăng nhắm ngay giờ Dần canh ba, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, một cổ khí lạnh theo gió ập vào phòng, lãnh hương trong phòng tựa hồ càng đậm hơn.

Là Tạ Trường Quân đã trở lại.

Hắn nhìn Thẩm Nguyệt liếc mắt một cái, ánh mắt so với bóng đêm còn muốn trầm hơn.

Hắn không hỏi Thẩm Nguyệt đến đây lúc nào, cũng không giải thích mình đi nơi nào, hắn chỉ cởϊ áσ choàng đen trên người xuống, nhàn nhạt nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”