Chương 5: Thiên phương dạ đàm

Cách giờ tan học của Học Cung vẫn còn một khoảng thời gian, Thẩm Nguyệt không muốn để Tạ Trường Quân biết chuyện vừa mới phát sinh, nàng dứt khoát xoay người trực tiếp đi đến Thiên Thư các.

Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng vào thời gian này Thư các sẽ không có người, nhưng nàng lại không nghĩ đến là khi đi dọc kệ sách hai bước, bên tai lại truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng, “Sư tỷ?”

Bàn tay đang với lấy sách của Thẩm Nguyệt dừng một chút, lại làm như mắt điếc tai ngơ đem quyển sách kia đặt về chỗ cũ, lại tiếp tục đi phía trước.

Nhưng cho dù là như thế cũng không thể tránh thoát.

“Sao vậy, mới rời khỏi sư môn mấy ngày đã không quen biết chúng ta rồi à?”

Nàng còn chưa đi được hai bước liền bị người trước mắt ngăn lại.

Nàng đã sớm dự đoán được Trường Tiên Môn cũng sẽ phái đệ tử của mình tới đây nhưng không nghĩ tới lại gặp nhanh như vậy.

Thấm Lan mặc váy bào trắng mờ của Trường Tiên Môn, kéo một búi tóc cực tinh xảo, Túc Tuyết cùng Tây Chu một thân sạch sẽ đẹp đẽ quý giá đứng ở bên cạnh nàng ta, đều là một vẻ thanh lãnh, so với Thẩm Nguyệt mặc đồ nha hoàn mộc mạc lại mất đi linh đan thì quả thực là như trên trời dưới đất.

Khi Thấm Lan nói lời này, Thẩm Nguyệt vẫn trước sau rũ con ngươi, nàng không nhìn bọn họ.

“Thẩm Nguyệt a Thẩm Nguyệt, hóa ra lời mà sư tỷ nói người vãn nghe lọt, thế nào, làm tỳ nữ thông phòng có tốt không?”

Nghe được hai chữ “Thông phòng”, Túc Tuyết bên cạnh lập tức đỏ mặt, nàng ta túm túm ống tay áo Thấm Lan nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, A Nguyệt sư tỷ chỉ là ——”

“Sư muội nói năng cho cẩn thận! Loại địa phương này sao ngươi còn gọi nàng ta là sư tỷ, ngươi đã quên sư phụ dặn dò chúng ta như thế nào rồi sao?”

Nghe thế, Túc Tuyết lập tức câm miệng, ngượng ngùng cúi đầu.

Thẩm Nguyệt biết, kỳ thật lời này của Thấm Lan không phải nói cho Túc Tuyết nghe mà là nói cho nàng nghe.

Ý của nàng ta rất rõ ràng. Chuyện Trường Tiên Môn bỏ đồ không thể bị bất kỳ ai biết.

Nói cách khác, giờ phút này nàng ở trong mắt Trường Tiên Môn chính là một vết nhơ, bất luận là vết tích gì về nàng ở Trường Tiên Môn đều sẽ bị hủy diệt, Trường Lăng chưa bao giờ thu nhận một đệ tử như thế, chuyện mất mặt cũng sẽ không xuất hiện ở Trường Tiên Môn.

Nhìn thấy Thẩm Nguyệt không nói gì, Thấm Lan tiếp tục cười nói: “Ngươi cũng không cần thương tâm làm gì, sư phụ làm như vậy cũng là vì để bảo toàn cho thanh danh của ngươi, nếu không chuyện xấu kia của ngươi bị giũ ra thì ngay cả cái chức vụ nha hoàn thông phòng này ngươi cũng không làm được, mong là ngươi có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của sư phụ, an an tĩnh tĩnh mà làm người thường, cuộc sống này cũng vẫn có thể tiếp tục.”

“Nhưng là, người quý ở chỗ tự hiểu lấy phận mình, thân phận thế nào thì đi đến những nơi như thế ấy, thân phận gì thì làm chuyện đó, ngươi ở Trường Tiên Môn nhiều năm như vậy hẳn là nên biết loại người có thân phận như ngươi sẽ không thể tiến vào kho sách chứ?”

Nói xong, nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Túc Tuyết nói: “Sư muội, ngươi đi đến Giới Luật các.”

Túc Tuyết sửng sốt một chút: “Sư tỷ, nếu không lần này liền bỏ đi, A Nguyệt nàng ——”

Còn chưa nói xong, Thấm Lan đột nhiên dùng một đạo linh lực, Thẩm Nguyệt theo bản năng muốn chắn lại nhưng linh lực của nàng hoàn toàn biến mất, sao có thể chống cự được, chỉ có thể mềm nhũn hai chân, đầu gối trực tiếp quỳ xuống trên sàn nhà lạnh băng.

“Sai rồi thì nên bị phạt, bằng không đời này cũng không thể nhớ nổi.” Thấm Lan lạnh nhạt nói.

Đầu gối chạm vào phiến đá xanh phát ra một tiếng tiếng vang thanh thúy khiến người nghe đều cảm thấy kinh tâm động phách. Túc Tuyết kinh ngạc một chút sau lại không dám cãi lại cái gì, sợ Thấm Lan làm ra chuyện càng quá mức hơn, nàng ta vội vàng xoay người đi Giới Luật các báo cáo.

——

Khi Tạ Trường Quân đi tới nơi thì cũng đã gần đến hoàng hôn, lúc này, Thẩm Nguyệt còn đang thành thành thật thật quỳ ở Tư Quá Đường.

Mỗi ngày Giới Luật Đường xử lý rất nhiều việc vặt vãnh, ngày xưa loại chuyện nhỏ như đệ tử đi nhầm nơi cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Nhưng lần này là bị người cử báo, lại là đệ tử của Trường Tiên Môn cử báo nên Giới Luật Đường cũng phải làm cho công bằng.

Trước mắt đang lúc trời đông giá rét, phiến đá xanh ở Tư Quá Đường lạnh như khối băng, toàn bộ cửa sổ bốn phía mở ra khiến gió lạnh thổi vào từng đợt, quanh thân đều là lạnh lẽo thấu xương.

Lúc Tạ Trường Quân nhìn đến nàng, sắc mặt nàng đã tái nhợt, màu môi biến thành màu đen, sắp không chịu đựng nổi.

Hắn từ chỗ đệ tử trông coi biết được tình huống cụ thể chuyện Thấm Lan cáo trạng, lại quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt.

Rõ ràng đã sắp không được lại còn muốn ở nơi đó cưỡng bách mình thẳng sống lưng, gắt gao mím môi, một bộ dáng kiên nghị.

Tạ Trường Quân thở dài trong lòng.

Đệ tử Trường Tiên Môn đều có tật xấu này à? Kẻ lớn nhìn thấy người yếu thế thì bắt nạt còn người yếu thế bị bắt nạt lại chẳng dám khóc, chẳng lẽ chưởng môn Trường Tiên Môn bị mù sao?

Tiếng bước chân trầm ổn nhảy vào trong tai, ngẩng đầu, đối diện với cặp con ngươi thanh lãnh của Tạ Trường Quân, nàng nhỏ giọng gọi một câu: “Sư phụ.”

Tạ Trường Quân cong môi, khóe mắt rũ xuống, lạnh băng nói: “Không để mình chịu thiệt trước mấy kẻ ăn chơi trác táng nhưng khi gặp lại người quen cũ thì lại không dám mở miệng nói một câu?”

“Giải thích với đệ tử Giới Luật các một câu là do ta bảo ngươi tới thì khó như vậy sao?”

Thẩm Nguyệt trầm mặc.

Vốn dĩ nghĩ tới giờ tan học thì nàng sẽ trộm trốn đi sau đó sẽ nói với hắn mình ở kho sách cả một ngày, không nghĩ tới chuyện hồi sáng vẫn bị hắn biết.

Nàng có can đảm cùng đám ăn chơi trác táng kia đấu trí đấu dũng lại không có can đảm cùng Thấm Lan tranh luận một câu, nàng cho rằng mình sớm đã buông bỏ nhưng vẫn bị câu nói kia của Thấm Lan phá vỡ đạo tuyến cuối cùng trong nội tâm.

Nàng ở Trường Tiên Môn mười năm, ở đây chịu bao nhiêu gian khổ trên đường tu đạo cũng không tính là gì, Trường Tiên Môn mênh mông cuồn cuộn hàng trăm hàng ngàn năm, lại không biết đã tạo thành bao nhiêu đệ tử mười năm, mà trong khoảng thời gian đó số đệ tử bị trục xuất, bị âm thầm xử quyết vì thanh danh danh dự lại là vô số, nào có ai sẽ nhớ rõ một con kiến nhỏ nhoi như nàng?

Nhưng mười năm đó đối với nàng mà nói lại vô cùng khắc sâu, tựa như mới trôi qua chỉ một ngày.

Nàng có thể kiên cường chống đỡ mặt vô biểu tình nhìn Thấm Lan đã là cực hạn, giống như ngày ấy nàng ta đánh nát Sương Nhận của nàng mà nàng cũng chỉ có thể quỳ gối ở nơi đó, trơ mắt nhìn kiếm ý tiêu vong mà bất lực.

Khi thiêu thân lao đầu vào lửa cũng từng ảo tưởng đó là một tương lai tươi sáng, sao có thể biết đó là vực sâu vạn trượng đủ để mình tan xương nát thịt?

Trong lòng Thẩm Nguyệt bi thương, vốn tưởng rằng Tạ Trường Quân trước nay đều cao cao tại thượng khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng sẽ quát lớn nàng không biết cố gắng, không nghĩ tới ——

Hắn thu tay áo nửa ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay về phía nàng nói, “Đi thôi, trở về.”

Đôi mắt ướt dầm dề của Thẩm Nguyệt đối diện hắn lại không dám tự tiện cầm tay hắn.

Huống chi, không biết Thấm Lan đã nói gì với đệ tử Giới Luật các mà trước khi bị phạt quỳ nàng còn bị đánh mười bản tử vào tay, bởi vậy nên bây giờ lòng bàn tay đỏ bừng, sưng không thành bộ dáng gì, nếu bị hắn thấy được còn không biết sẽ xử trí như thế nào.

Nàng chịu đựng đau đớn chống tay xuống mặt đất đứng lên, không nghĩ tới chỗ miệng vết thương ở lòng bàn tay lại đột nhiên nứt toạc, đau đến nàng rốt cuộc nhịn không được mà ứa nước mắt.

Những biểu tình nhỏ trên mặt nàng tự nhiên không tránh khỏi ánh mắt Tạ Trường Quân.

Hắn không do dự trực tiếp xé xuống một mảnh vải từ lớp lót váy bào, ngay lúc Thẩm Nguyệt còn không kịp phản ứng lại liền nhéo cổ tay nàng giúp nàng bao bọc vết thương trên tay.

Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút, nàng mở to hai mắt xem hắn, trời gần đến hoàng hôn, một sợi ánh nắng cuối cùng lọt vào trong phòng, dưới ánh sáng ảm đạm, ngũ quan lập thể của hắn như được bịt kín một tầng sáng nhàn nhạn, làm sườn mặt hắn cực kỳ đẹp mắt.

“Có thể rồi chứ?” Hắn hỏi.

Thẩm Nguyệt gật đầu.

Có lẽ là sợ Thẩm Nguyệt theo không kịp, Tạ Trường Quân cố ý thả chậm bước chân, hai người chậm rãi rời khỏi Giới Luật Đường, chờ khi đi xa, Tạ Trường Quân mới nhàn nhạt mở miệng: “Nếu đã đi theo ta, cái tật xấu sợ sư tỷ của ngươi ở Trường Tiên Môn cũng nên sửa lại rồi.”

Nghe thế, Thẩm Nguyệt buồn đầu nhỏ giọng đáp một tiếng “Đúng vậy.”

Tạ Trường Quân xem giọng nói của nàng có chút do dự, hỏi lại một câu: “Như thế nào? Việc này rất khó sao?”

Thẩm Nguyệt lẩm bẩm một câu, đại khái ý tứ là ——Ta đánh không lại nàng.

Tạ Trường Quân cơ hồ sắp bị tức cười, nhưng hắn lại nghĩ đến linh đan nàng bị mổ mất, cho dù là muốn phản kháng cũng bất lực, cứ tiếp tục như vậy chung quy cũng không phải chuyện tốt, hắn nhớ tới bộ dáng nàng ở bên ngoài Học Cung nghiêm túc nghe giảng bài lúc sáng liền hỏi: “Ngươi muốn bổ khuyết linh đan của mình không?”

Thẩm Nguyệt không nghĩ tới Tạ Trường Quân sẽ hỏi như vậy, từ ngày đầu tiên lưu lạc nàng đã bắt đầu có ý nghĩ như thế, trong lúc nhặt linh thảo, nhặt pháp khí mà người khác không cần, nàng tìm mọi cách muốn cọ linh mạch của người khác, nhưng linh khí hút vào lại như nước, chậm rãi trôi qua trên người nàng, chỉ có một ít linh khí không quan trọng có thể lưu tại trong cơ thể nàng.

Nàng cũng biết mình làm như vậy cũng vô dụng nhưng càng gian nan càng đem sự cường ngạnh cực đoan trong xương cốt nàng kí©h thí©ɧ ra.

Tâm tư bị vạch trần, nàng gắt gao mím chặt môi, không biết nên đáp là phải hay không phải. Dù sao thì chuyện khôi phục linh đan này nghe thế nào cũng cảm thấy giống như đang nghe thiên phương dạ đàm*.

* thiên phương dạ đàm: chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

Linh đan là do mười mấy năm tu luyện tích góp từng chút một, là căn cơ và cơ sở để tu vi tiến bộ, bắt đầu từ một bước dẫn khí nhập thể, linh đan mới có thể tụ hình, tiến tới đem linh khí hội tụ từng chút một trên linh đan, đả thông bảy kinh tám mạch trên thân thể.

Vấn đề là bước dẫn khí nhập thể không phải ngươi nói muốn nhập thể liền nhập thể, nó cần có tu vi cơ sở chống đỡ, còn cần một chút cơ duyên kham phá, hơn nữa Thẩm Nguyệt sớm đã trải qua một lần dẫn khí nhập thể, nếu có thể xuất hiện lần thứ hai dẫn khí nhập thể, phỏng chừng nàng còn có thể được ghi danh vào sử sách đạo tu.

Không nghĩ tới giờ phút này lại còn có người cùng nàng đưa ra ý tưởng hư huyễn như “khôi phục linh đan”.

Nàng nhìn chằm chằm con ngươi Tạ Trường Quân, hỏi: “Được không? Con có thể lại dẫn khí nhập thể lần nữa sao?”

Tạ Trường Quân: “Dẫn khí nhập thể là môn cơ sở nhập tiên, cả đời phàm nhân chỉ làm một lần mà thôi.”

Nghe thế, trong lòng Thẩm Nguyệt lạnh lùng, ánh mắt cũng ảm đạm xuống theo. Quả nhiên trên thế giới này nào có nhiều kỳ tích như vậy.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, rõ ràng chuyện này nàng sớm đã biết, rõ ràng người trước mắt này không biết tu vi cao bao nhiêu nhưng hắn có loại khí chất trời sinh, làm cho lời hắn nói không tự giác mang theo vài phần quyền uy.

Lời này từ trong miệng hắn nói ra giống như một chậu nước lạnh tưới vào đầu nàng, tưới diệt ngọn lửa le lói duy nhất nàng giấu sâu trong nội tâm.

Không nghĩ tới, hắn nói tiếp ——“Nếu không bao giờ có thể dẫn khí nhập thể nữa thì nhảy qua nó đi.”

Bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Tạ Trường Quân, Thẩm Nguyệt không nghe rõ, nàng nâng con ngươi lên hỏi một lần, “Cái gì?”

Tạ Trường Quân: “Nhảy qua bước dẫn khí nhập thể và linh đan kỳ, trực tiếp đi đến nguyên thần.”

Thẩm Nguyệt:???

Trong nháy mắt nàng cảm thấy như mình bị điếc.

Trực tiếp lên nguyên thần?

Còn có người có thể nhảy qua linh đan kỳ trực tiếp lên đến nguyên thần?

Không có linh đan củng cố linh khí thì sau này hết thảy sẽ như một tòa gác mái lơ lửng trong không trung, không có nền móng, có lẽ dùng một lượng lớn đan dược phục phệ hoặc là dựa vào linh khí mà người khác độ cho thì sẽ có một ít tác dụng nhưng lại không thể thay đổi được gốc rễ vấn đề, sau khi duy trì một hai ngày, rất nhanh sẽ bị đánh về nguyên hình.

Thậm chí còn có hậu quả của việc tu luyện không tiến không lùi gây nên, trộm tập cấm thuật dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, vì thế cũng có khối người chết.

Mấy thứ này đều là nàng thông qua các khóa học ở Trường Tiên Môn học qua, chỉ cần vừa nhớ tới bộ dáng chết thảm của những đạo sĩ đó, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Nàng nơm nớp lo sợ nói: “Cũng. . . cũng không cần. . . . . . Như thế.”

Tay áo rộng của Tạ Trường Quân uốn lượn, một đôi con ngươi đen như mực bình tĩnh mà thản nhiên nhìn nàng: “Ngay cả một bước nguyên thần này ngươi cũng không dám, rốt cuộc đạo tâm của ngươi nằm ở nơi nào?”