Nữ tử kia phản ứng càng nhanh nhẹn hơn, chỉ nghiêng người liền né tránh, thậm chí còn chuẩn bị đưa tay cầm lấy lưỡi kiếm của Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt thu lại lưỡi kiếm mới biết được nữ tử kia sử dụng động tác lừa người, chỉ thấy nàng ta xoay một vòng tại chỗ, thanh âm chuông trên cổ chân lại càng vang dội, không phải vang lên không có tiết tấu, mà giống như là mang theo một loại nhịp điệu nào đó.
Không biết vì sao lại để Thẩm Nguyệt nghĩ đến cảnh Tạ Trường Quân dạy nàng đánh đàn. Khẽ khép chậm, một dây một cột, trong đầu đều là khung cảnh hắn đánh đàn bên cạnh nàng, như ngọc như mực, thanh tuấn và trong trẻo.
Đây hình như chính là mục đích của nữ tử yểu điệu kia, nàng ta lắc mình đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, cơ hồ dán sát vào tai nàng, phát ra tiếng cười như tiếng hát: "Tiểu đồ đệ, tâm tư của ngươi không thuần khiết như vậy,làm sao có thể tu đại đạo?”
Dứt lời, đưa tay muốn câu cằm Thẩm Nguyệt.
Mắt thấy hai mắt Thẩm Thẩm khẽ nhắm, sắp mất đi ý thức, ngay vào đúng giây phút cuối cùng khi nàng ta muốn tiếp cận với Thẩm Nguyệt, chỉ nghe "Đùng" một tiếng, đôi tay mỏng như hành lá của cô bị quất đỏ bừng, một đạo ngân quang bức thẳng tới trước mắt nàng ta, nàng ta cũng nghe được cách trả lời kỳ lạ nhất trên đời này.
Thẩm Nguyệt cầm kiếm, càng ngày càng gần chỗ hiểm của nàng ta hơn: ""Đây là thời đại gì, tâm tư thuần khiết không thuần khiết thì có liên quan gì đến tu đạo?”
Đối phương: "?"
Sau khi bàng hoàng, nàng ta mới nhận ra rằng đã quá muộn để mà rút lui. Tạ Trường Quân đã kịp thời thi triển một câu thần chú, nữ tử kia hai tay hai chân liền như bị trói, chỉ có thể giãy dụa tại chỗ.
Thẩm Nguyệt lập tức tiến lên, dùng Khê Đường phá vỡ sợi xích vàng treo chuông trên cổ chân của nàng ta, chỉ nghe "Loong coong" một tiếng, như tiếng vàng, trong tích tắc liền chia làm mấy đoạn.
Thời gian cho phép trói thân thể của thần chú có hạn, nữ tử này dù là tà ma gì, nàng ta cũng chỉ làm một ít chuyện mê hoặc lòng người, giờ phút này vừa không thể gϊếŧ người, cũng không thể đem người trói mang đi.
Dù sao hạ giới cũng coi như nửa thế giới pháp quyền, hắn hiện tại còn chưa thể phán đoán ra người này là thân phận gì, chỉ có thể tạm thời trói người lại, làm xong chuyện của mình đi là được, hơn nữa thành Ức Long cũng chưa từng nghe nói xảy ra án mạng nào, án mạng duy nhất nếu xảy ra trong tay hắn thì hẳn sẽ không hay rồi.
Hai người đi về phía sau, dọc theo đường đi, vì để cho hai người không chạm vào đồ đạc trong phòng, Thẩm Nguyệt đã chọn ít nhất bốn cái rèm làm bằng thúy châu, phía trên rèm đều là lan can chạm khắc hoa, mặt trên tựa hồ còn khảm bách bảo thạch.
Thẩm Nguyệt có một loại cảm giác quen thuộc.
Cái này có phần giống với "Hàn Xuân Đồ".
Không biết vì sao, mấy gian phòng được nối liền với nhau, nhưng mỗi một gian chỉ đơn giản là bày biện một ít đồ cổ mà thôi, thỉnh thoảng một gian lại đặt hai cái ghế, nhưng rõ ràng là không có giá trị sử dụng thực tế gì.
Thẩm Nguyệt có chút không nói nên lời khi bị phong cách trang trí như vậy làm cho choáng váng, muốn mỹ cảm cũng không có mỹ cảm, dù sao đều là thứ nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy, muốn thiết kế thì cũng không có thiết kế, khả năng duy nhất là———
Gió thổi qua sảnh thật dễ chịu.
Thẩm Nguyệt bị gió rít lên, làm bay những sợi tóc trước trán. Có lẽ đây là thế giới của những người giàu có. Phường Vạn Hương là đại phường chế hương liệu đệ nhất, tiêu tiền tùy ý một chút cũng là điều dễ hiểu.
Đang nghĩ tới đây thì bên tai truyền đến một thanh âm chậm rãi: "Chút mánh khóe này thiếu chút nữa đã mê hoặc con rồi sao?”
Thẩm Nguyệt trong lòng cả kinh.
Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, nàng cho rằng mình ngăn cản được phường chủ là có thể tránh thoát một kiếp nạn, không ngờ tới Tạ Trường Quân vẫn đem chuyện này nói ra.
Nàng tránh ánh mắt của hắn, nhỏ giọng đáp: "Không có, con, đó chỉ là con đang giả vờ, nếu không phường chủ kia đã không tấn công con nhanh như vậy."
Tuy nói như vậy, nhưng tình huống lúc đó quả thật có chút mạo hiểm. Có một khắc nàng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, dù sao dáng vẻ của sư phụ nàng quả thực là nhất đẳng ưa nhìn.Đang cúi đầu bước đi, nghe thấy Tạ Trường Quân đột nhiên nói: "Ngươi nghĩ đến cái gì? ”
Thẩm Nguyệt không nghĩ tới vấn đề này trí mạng như vậy, thiếu chút nữa ngã xuống, ngẩng đầu lên, "A" một tiếng.
Tạ Trường Quân lại hỏi: "Lúc đó ngươi nhìn thấy cái gì?"
Lúc đó, Thẩm Nguyệt cảm thấy đầu óc không còn là của mình nữa, nhưng nhìn đôi mắt thâm thúy khó tránh của Tạ Trường Quân, chỉ đành nói nhảm một cái: "Bánh hoa sen.” Nói xong liền nuốt nước miếng rất là phối hợp.
Tạ Trường Quân hỏi ngược lại, "Bánh hoa sen?"
Thẩm Nguyệt lập tức gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, đã lâu con không được ăn."
Tạ Trường Quân: ". . ."
Trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán, linh âm nhϊếp phách kia không tính là cấp thấp, chỉ thiếu chút nữa là có thể thăm dò linh phủ, quấy nhiễu linh khí, quấy nhiễu tâm trí con người, hắn cho rằng lấy chấp niệm của nàng, nàng sẽ nhìn thấy chuyện cũ về Trường Tiên môn, nếu không phải thì cũng là——
Vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy thanh âm thiếu nữ thanh thúy nói: “Sư phụ, người xem!”
Chỉ thấy phía trước, tầm nhìn sáng sủa, trong đình viện rộng lớn bày không ít giỏ trúc đang phơi nắng.
Quỷ dị chính là một nơi lớn như vậy mà lại không có lấy một nữ công làm việc.