Chương 27: Thiên Chọn Trận

Thẩm Nguyệt biết Tạ Trường Quân vẫn đang nghĩ đến chuyện phường Vạn Hương, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng vẫn là đi lòng vòng, đưa nàng đến cửa phường Vạn Hương.

Quả nhiên như lời bé gái nói, Vạn Hương phường không giỏi kinh doanh, cửa hàng lớn như vậy mà lại vắng tanh.

Thỉnh thoảng có một hai thương nhân ra vào, mang ra một khay đầy ắp hương liệu.

Có lẽ những người bình thường không biết rằng các loại hương liệu họ mua đến từ đây.

Nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng ở trên con phố náo nhiệt như vậy, cho dù danh tiếng có kém đến đâu, cũng không đến mức ảm đạm như vậy chứ?

Có lẽ nào. . .

Phường Vạn Hương không muốn cho nhiều người như vậy vào sao?

Một giây sau, lời nói của Tạ Trường Quân đáp ứng suy nghĩ của cô.

Hắn nói: "Là Thiên Chọn Trận."

Thẩm Nguyệt: "Thiên Chọn Trận? Là cái chọn người đó sao?"

Tạ Trường Quân gật đầu.

Thiên Chọn Trận có thể căn cứ vào ý nguyện của người bày trận lựa chọn người mình muốn gặp, chỉ có những người được chọn mới có thể tiến vào phường Vạn Hương, còn lại người muốn tiến vào phường Vạn Hương, nhưng chủ nhân trận không muốn gặp thì người đó sẽ lập tức nhớ tới chuyện gấp nào đó, nhanh chóng đi xử lý sự tình.

Nhưng rốt cuộc thì cũng không phải là trận pháp cao cấp gì, giờ phút này Thẩm Nguyệt đã đến Nguyên Thần kỳ, tu vi Tạ Trường Quân lại càng là cao thâm khó lường, trận pháp này không có ảnh hưởng gì đối với hai người họ.

Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị cất bước tiến vào, liền bị Tạ Trường Quân ngăn lại: "Sau khi đi vào, không được đυ.ng vào đồ vật bên trong."

Thẩm Nguyệt gật đầu.

Ngay khi nàng bước vào, một hương thơm ngọt ngào tinh tế phả liền phả vào mặt. Tuy rằng các loại hương thơm hỗn tạp, nhưng không phải là hương vị son phấn bình thường, nếu ngửi kỹ sẽ làm cho người ta cảm thấy tâm thần thoải mái, thần trí thanh minh.

Hai người vừa bước vào cửa liền nghe thấy một trận tiếng chuông truyền đến, Thẩm Nguyệt theo bản năng nhìn về phía đỉnh đầu, lại phát hiện phía trên cũng không có thứ gì giống như chuông gió, lại đem ánh mắt nhìn xuống mặt đất, mới phát hiện ra nơi phát ra âm thanh xuất xứ.

“Hôm nay quả là kỳ lạ, có khách quý đến thăm."

Thấy một vị nữ tử yểu điệu bước ra từ tấm bình phong, ăn mặc không giống với những cô gái ở Giang Nam, toàn thân nữ tử lộ ra vẻ đẹp dị vực.

Nàng ta một thân váy thắt lưng màu đỏ, trên trán điểm hoa, trên cánh tay khoác dải lụa choàng màu vàng, trên trán treo những chiếc tua màu vàng, tình cờ che đi phần cuối của đuôi mắt, mặt mày tự dưng lộ ra vẻ diễm lệ rõ ràng.

Trong thời tiết không quá ấm áp, nàng ta lại đi chân trần, với một chuỗi chuông vàng trên cổ chân mảnh mai, phát ra âm thanh rõ ràng theo mỗi bước đi của nàng ta.

Nàng ta bước ra và nhìn kỹ hai người họ.

Không hiểu vì sao, Thẩm Nguyệt luôn cảm thấy tiếng chuông trên mắt cá chân của nàng ta rất kỳ lạ, giống như mỗi lần đối phương đi một bước, mỗi khi phát ra một trận âm thanh, trong lòng nàng đều mềm nhũn, giống như là đối phương đi thêm vài bước, cả người nàng sẽ mềm nhũn mà ngã xuống đất.

Nhưng dù gì cũng là tu vi Nguyên Thần kỳ, có thể khiến nàng chống đỡ được, loại cảm giác này chỉ là một loại cảm giác mà thôi, cũng không có thật sự làm cho nàng ngất xỉu, từ Thiên Tuyển Trận liền biết đối phương ngày thường sinh hoạt nhất định là cẩn thận như thế nào, chuông này cũng rất có khả năng là dùng để chống đỡ pháp khí.

Đối phương đánh giá hai người xong, chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Trường Quân, đầu ngón tay của nàng ta nhẹ nhàng xẹt qua vị trí phía trên ống tay áo Tạ Trường Quân, nụ cười kia viết lên sự ái muội nhàn nhạt, rồi lại bởi vì khoảng cách vừa phải, làm cho người ta không tìm được chỗ nào không đúng.

“Công tử đến tìm hương liệu hay là đến tìm người?”

Cứ như vậy, nàng ta đã sắp dán chặt vào bên tai của hắn.

Thẩm Nguyệt nhịn không được nắm chặt kiếm trong tay.

“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song", nữ tử nhìn Tạ Trường Quân, tựa như đang cười nhạt, tựa như đang ngâm xướng, thanh âm như chim hoàng yến, nhẹ nhàng nói: "Người như công tử đây quả là hiếm thấy, người đẹp đương nhiên phải đi cùng người đẹp, nơi này của nô gia có hương lạnh tuyệt vời, không biết có thể xứng với công tử không?”

Thẩm Nguyệt nổi da gà khi nghe thấy âm thanh đó, nhưng khi nhìn Tạ Trường Quân sắc mặt không đổi, tựa như đang cẩn thận xem xét đồ đạc trong nhà.

Hầu hết hai bên đều là đồ dùng bằng đồng dùng để luyện tinh dầu cánh hoa, nhưng chạm khắc tinh xảo, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là đồ vật dùng để trang trí trong nhà, trong giỏ trúc phẳng bày đủ loại nguyên liệu, cánh hoa, tuyết tùng châm, vỏ cam, hải đường, đặc biệt là Chá Lan, cơ hồ chiếm hai phần ba nguyên liệu.

Cái này cũng không có gì là kỳ lạ, dù sao Chá Lan là hoa theo mùa, đoạn thời gian gần đây trên phố bán không phải hoa Chá Lan thì chính là hương liệu của Cha Lan, nơi này xem như là địa điểm cung ứng lớn nhất, nguyên liệu tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Nữ tử kia thấy Tạ Trường Quân không nói lời nào, tự mình cầm hương liệu tới, trên hộp bạc tinh xảo điêu khắc không biết là hoa văn gì, dị thường phức tạp, nàng ta nhẹ nhàng vặn ra, đưa đến chóp mũi Tạ Trường Quân, ôn nhu nói: "Hay là công tử thử cái này xem?”

Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Tạ Trường Quân sẽ từ chối, nhưng không ngờ hắn lại thật sự ghé vào ngửi thử, khi ngửi thấy, đôi mắt vốn dĩ cau mày của hắn liền dãn ra, ngay cả khóe môi cũng nhịn không được câu lại.

Nhìn thấy khuôn mặt thay đổi của Tạ Trường Quân, nàng ta giống như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, càng thêm tiến lại gần hắn hơn.

"Đây là hương lạnh được điều chế bằng Hàn Sơn Tùng, bí kíp này chỉ có một không hai trong thế giới, những người có tiếng tìm hương này như cá diếc vượt sông, nhưng ta lại chưa bao giờ đem ra. Danh hương xứng tầm minh chủ, hiện giờ ta cũng không đành lòng cất giấu vật quý, ngọc ở trong hộp.”

Dứt lời, nàng ta cuối cùng cũng không duy trì khoảng cách nữa, đưa tay muốn chạm vào tay Tạ Trường Quân.

Tạ Trường Quân đưa cho Thẩm Nguyệt một ánh mắt, nàng cơ hồ lập tức hiểu được ý của hắn, rút Khê Đường bên người ra, đâm tới trước mặt người phường chủ đó.