Chương 29: Xuân Lầu

Thẩm Nguyệt nhìn sân nhỏ trống trải, nghi ngờ hỏi: "Hương này là của một mình phường chủ làm ra sao?"

Nàng quay đầu lướt nhìn qua Tạ Trường Quân, chỉ thấy hắn im lặng, tựa hồ đang suy nghĩ kỹ càng điều gì đó, sau khi nhìn xung quanh, nàng hỏi: "Sư phụ thấy phường chủ kia có gì kỳ quái sao?"

Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn lại thoáng qua chỗ phường chủ kia, thật ra khi nhìn thấy nàng ta, nàng đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, chẳng qua trong nháy mắt đó có quá nhiều chuyện xảy ra nên nàng không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, nghe được Tạ Trường Quân nói điều này, trong đầu nàng lập tức nghĩ lại toàn bộ truyện đã xảy ra, chậm rãi nói một câu: “Quả thật có chút kì lạ.”

Tạ Trường Quân hỏi: “Nói cho ta biết ngươi đang nghĩ gì."

Thẩm Nguyệt: "Phong cách ăn mặc của phường chủ này rất kỳ dị, nhưng lại trang điểm theo cách của phụ nữ Giang Nam, chỉ có vậy thôi, trên trán vẫn còn có hoa điềm. Chúng ta một đường đi tới đây cũng không thấy người phụ nữ nào có hoa điền trên trán, con không nghĩ đó là kiểu trang điểm phổ biến gần đây. . . Chỉ là, nó rất lộn xộn. Giống như một người chắp vá rất nhiều phong cách lại với nhau.

Những lời này có phần kỳ quái, Thẩm Nguyệt chỉ dám phỏng đoán trong lòng.

Mặc dù nàng không tốn tâm tư vào chuyện trang điểm, nhưng nàng cũng không mò mẫm, nàng biết một số xu hướng hiện tại, Tạ Trường Quân càng không phải nói, hắn không biết một chút gì về thời thượng trong thiên hạ, nhưng ngay khi bước vào nó cũng không ngăn cản hắn nhận ra những món đồ trang điểm của phường chủ, lúc này, sau khi Thẩm Nguyệt nói ra, hắàng xác định hơn về suy nghĩ của mình.

Tạ Trường Quân đi vào sân, bóp một miếng cánh hoa chá lan đưa lên chóp mũi, hương hoa thanh người, thấm vào ruột gan, ngửi thì thấy là hoa chá lan bình thường, cũng không có chỗ nào không bình thường.

Thẩm Nguyệt cũng xoay người dạo qua một vòng, mọi ngóc ngách đều nhìn xem, nhưng cũng không tìm được dấu vết của người nào ở đó, nhìn đình đài lầu các trong vườn, cũng nình thường không có gì khác với một khu vườn bình thường.

Nhìn thấy đã đến lúc chú pháp trói lại của phường chủ, phía trước cũng có tiếng chuông lục lạc yếu ớt vang lên, rõ ràng là tiếng phường chủ đang cố gắng giãy dụa vọng lại, trực tiếp rời khỏi sân ngự kiếm.

Sau khi rời khỏi phường Vạn Hương, trên đường đi hai người đều không nói chuyện, đều đang suy nghĩ về sự kỳ quái của phường Vạn Hương, nhưng dù sao trước mắt cũng có quá ít manh mối, còn rất nhiều thứ cần phải khảo nghiệm.

Đi một đoạn đường, cuối cùng Thẩm Nguyệt rút ra suy nghĩ, bắt đầu quan tâm đến chá lan trên đường, nàng nghiêng đầu nhìn mấy lần.

Tạ Trường Quân để ý thấy, hỏi: "Ngươi thích chá lan sao? Nếu thích thì mua một chậu."

Thẩm Nguyệt: “Không phải, con chỉ nghĩ rằng giá chá lan năm nay thấp, có thể nuôi vài chậu trong phòng, đợi năm sau giá cao lại bán đi, chắc sẽ có lợi nhuận. "

Tạ Trường Quân: ". . ."

Nói xong, nàng nhanh chóng nhận ra mình không còn môn phái nữa, sau khi ra khỏi Trường Tiên Môn, đã đi khắp nơi, đến bây giờ cũng không có nơi ở cố định, đoán chừng không thể trồng được loài hoa này.

Nghĩ vậy, ánh mắt không khỏi mờ đi một chút, ánh mắt hứng thú cẩn thận nhìn đóa hoa vừa rồi cũng tiêu tán không ít.

Nhưng sự quan tâm mới cũng đã đến.

Bây giờ nàng đã đạt tới Nguyên Thần sơ kỳ rồi, tư duy cũng không còn trống trải như trước, cũng không cần ăn đến no, mua đồ ăn bán dọc đường cũng nghiêm chỉnh, nàng chỉ dám liếc nhìn rồi rời ánh mắt đi, giả bộ như không hứng thú.

Vừa rồi Tạ Trường Quân vẫn đang nghĩ về chá lan, thấy ánh mắt nàng mờ mịt, vốn đang nghĩ tại sao nàng lại cô đơn, nếu thật sự thích chá lan mua vài chậu cũng không sao, nhưng đột nhiên phát hiện , vừa rồi cô không có hứng thú với chá lan, ngược lại nhìn thấy đồ ăn vặt bên cạnh thì mắt sáng như đuốc.

. . .

Cả hai nhanh chóng đến gần Truyền Tống Trận, Thẩm Nguyệt đang định đi đến giữa trận thì Tạ Trường Quân đột nhiên dừng lại.

Thẩm Nguyệt nghi ngờ liếc hắn một cái, chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: "Đi xem Xuân Lầu."

Dứt lời, hắn rời khỏi Truyền Tống Trận, đi về phía thành. Thẩm Nguyệt không biết Xuân Lầu là ở đâu, nàng phải đi theo hắn.

Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của Tạ Trường Quân, Xuân Lầu này có thể là một hiệu sách hoặc một loại cửa hàng bán pháp khí nào đó, không nghĩ tới khi nhìn thấy thì hóa ra là một quán rượu.

Lầu bốn tầng được xây dựng rất tinh xảo, góc mái hiên giống như chim đang sải cánh, dưới mái hiên có chạm khắc hoa chuông đồng, có gió thổi qua thì kêu leng keng. Tiếng chuông này không giống như chiếc chuông trên cổ tay phường chủ, chiếc chuông này thanh tâm mắt sáng, khiến người ta có cảm giác trong khoảnh khắc này như đang ở trong cảnh xuân.

Âm thanh của tửu lầu này rất hay, thực khách ra vào không dứt, đứng bên ngoài lầu là có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào của rượu gạo và bánh ngọt bên trong.

Ngay khi Tạ Trường Quân bước vào, tiểu nhị trong tiệm hét lên: "Nhị vị mời lên lầu", quen việc dễ làm đưa hai người họ đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, cánh cửa sổ đang khép hờ bỗng mở rộng hơn.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, nhưng Tạ Trường Quân ra hiệu cho Thẩm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nàng mới bối rối quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nàng không khỏi nhỏ giọng hét lên.