Thẩm Nguyệt đoán lần này Tạ Trường Quân định nghỉ ngơi một thời gian, dù sao trong vòng hai ngày, ngoài thời gian ôn chuyện với trưởng lão Du, hắn không đánh đàn thì là đứng ở hành lang nghe tiếng mưa, dĩ nhiên thẳng đến lúc không có đi Tàng Thư Các, ngược lại hỏi nàng có nguyện ý đi xuống núi để xem hay không.
Thẩm Nguyệt tất nhiên có chút cảm động.
Trường Tiên Môn nằm ở phía bắc, tuy bốn mùa rõ ràng, phong cảnh dễ chịu nhưng khác xa với phong cảnh và phong cách của vùng sông nước, lần sau, đến không biết là năm nào, tháng nào. Nàng sợ bỏ lỡ cơ hội này, trực tiếp trả lời: “Muốn đi”.
Khi đến Vân Môn, hai người hầu như không phải lo lắng về tiền bạc, hơn nữa chính mình còn có Truyền Tống Trận, có thể đi thẳng đến thành Mạt Lăng dưới chân núi.
Cả hai vừa đi ra khỏi trận, vừa đến trung tâm thành Mạt Lăng.
Ở thành Mạt Lăng không chỉ có đạo tu sũ, mà còn có cả dân chúng bình thường, không chỉ có người bán linh phù pháp khí mà còn có cả bánh bao hấp, bánh nướng kẹp thịt, khí thế sinh hoạt rất mạnh mẽ.
Hơn nữa, trong thành phố phần lớn là đường thủy, trên đường đi, ngư dân nhẹ nhàng lắc thuyền, dòng nước xanh biếc cuộn qua tạo nên từng gợn sóng.
Đó là một ngày xuân, trong thành không chỉ bán thức ăn, mà còn bán hoa, rượu và túi thơm. Khung cảnh rất khác so với các thành phố phía Bắc.
Thẩm Nguyệt nhìn một chút, thấy hầu hết thứ được bán là hoa chá lan mới lạ.
Nuôi trong chậu rất đẹp mắt, hôm nay buộc lên từng cành một nó trở nên tinh tế và hấp dẫn người hơn.
Được phép thương lượng nhỏ với người bán hàng rong thấy Thẩm Nguyệt dễ nói nhiều, lập tức kéo nàng đi vào chào hàng, chưa kể hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, áo trắng, trên đầu chỉ có một cây trâm cài tóc, nhìn từ xa nhìn nàng như một tiểu thư quan gia, bất cứ ai bán túi thơm và nước hoa lại càng cọ xát với nàng.
Thẩm Nguyệt không giỏi từ chối người khác, nàng luôn hỏi qua giá một chút, nhưng có thể nàng không dùng tới những thứ này, nàng biết rằng mua là phí, cho nên cuối cùng nàng chỉ có thể ngượng ngùng từ chối người khác.
Một trong số đó là một tiểu cô nương, không biết có phải hôm nay có chỉ tiêu bán hàng nào không hoàn thành hay không, cô bé gần như đi theo Thẩm Nguyệt suốt chặng đường, vừa đi vừa nói “Cô nương, nhìn loại dầu dưỡng này xem, là thứ bán chạy nhất trong thành phố khoảng thời gian này, chỉ cần là thiếu nữ là sẽ mua, cô nương cũng nên mua một cái.”
Cuối cùng Tạ Trường Quân không thể chịu đựng được nữa, dừng lại, để cho Thẩm Nguyệt cân nhắc có nên mua hay không.
Sau đó Thẩm Nguyệt mới mở nắp lọ dầu dưỡng, cẩn thận ngửi thử.
Sau đó, nàng có chút kinh ngạc nói: “Đây có phải là một loại dầu dưỡng làm bằng hoa chá lan?”
Sau khi xem xong, nàng lập tức đóng nắp lại, nhét lại vào tay cô nương kia, nói lời xin lỗi: “Chế lan rất quý, không biết cần bao nhiêu bông hoa mới chiết ra lọ dầu dưỡng này. Ta chỉ sợ mình không dùng nổi.”
Nghe vậy, tiểu cô nương thở phào nhẹ nhõm giải thích: “Thì ra là cô nương lo lắng về giá cả, tuy chá lan đắt nhưng năm nay chá lan nở rất nhiều và rất tốt, cho nên giá một chậu không cao như những năm trước, thậm chí bằng giá hoa bình thường, cô nương nhìn lọ dầu dưỡng này xem, tuy dùng không ít chá lan, nhưng cũng chỉ bằng một hộp ngũ phẩm linh thạch mà thôi.”
Nghe được giá cả, Thẩm Nguyệt không khỏi sửng sốt lắp bắp: “Chỉ cần ngũ phẩm linh thạch?”
Khi tiểu cô nương nghe Thẩm Nguyệt hỏi giá, cô bé biết khả năng nàng muốn mua, vì vậy cô bé càng vui hơn: “Ừ, thật hiếm khi chá lan sinh trưởng như vậy, cô nương có thể mua mười hộp tám hộp rồi cất đi, dù sao cũng có lúc cần dùng đến, năm sau, chắc chắn không thể mua được với giá như vậy.”
Thẩm Nguyệt: “. . .”
Mười hộp tám hộp cũng không cần thiết, trong nội tâm nàng nghĩ tiểu cô nương đi theo nàng lâu như vậy, vì ngũ phẩm linh thạch này thật sự không dễ dàng, vì vậy nàng chuẩn bị lấy linh thạch từ trong túi ra để trả tiền.
Tạ Trường Quân đột nhiên hỏi cô bé: “Ngươi tự làm loại dầu dưỡng này à?”
Tiểu cô nương lắc đầu: “Không, tôi mua nó từ phường Vạn Hương. Ông chủ ở đó rất am hiểu về điều hương, nhưng ông ấy không thích kinh doanh cho lắm. Chúng tôi mua của ông ấy rồi tự mình đi bán.”
Tạ Trường Quân hỏi lại: “Phường Vạn Hương đâu?”
Tiểu cô nương chỉ tay về phía trước: “Đi về phía trước, đi qua hai lỗi rẽ là tới.”
Tạ Trường Quân sau khi nghe xong không nói gì, cô bé cầm tiền nhưng không vội bỏ đi, thừa dịp Tạ Trường Quân đang nhìn về phía trước, cô bé đột nhiên nhón chân lên thì thầm vào tai Thẩm Nguyệt.
“Tỷ tỷ, ta có một bí mật nhỏ muốn nói cho tỷ biết.”
Thẩm Nguyệt khẽ giật mình.
“Chỗ thích hợp nhất để thoa loại dầu dưỡng này là cổ tay và sau tai. Nghe nói bôi vào hai nơi này dễ làm cho đàn ông động tâm nhất.”
Nói xong, cô bé liếc nhìn Tạ Trường Quân, sau đó cầm lấy giỏ, xoay người bỏ chạy.
Đó là một câu mà một người bán nước hoa nói, nhưng khi Thẩm Nguyệt nghe được, trên mặt lập tức đỏ ửng, linh khí trong tư duy không khỏi sôi trào, nếu không phải nàng kịp thời nén lại, không biết khi Tạ Trường Quân nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào.
Nàng liếc nhìn bộ dạng của Tạ Trường Quân, lập tức đặt câu hỏi, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại: “Sư phụ, người muốn đến phường Vạn Hương xem sao?”
Hắn không trực tiếp trả lời mà hỏi một câu: “Ngươi dùng thử dầu dưỡng chá lan này.”
Thẩm Nguyệt: “A. . .?”
Tạ Trường Quân: “Dầu dưỡng mua được không dùng. Chẳng lẽ định dùng dầu dưỡng làm lễ vật sao?”
Thẩm Nguyệt vừa mở nắp chuẩn bị dùng, chẳng qua vừa ngửi thấy mùi thơm, cô nhịn không được nghĩ đến lời nói của tiểu cô nương kia.
Cổ tay. . .
Sau tai. . .
Nàng cố gắng không để hai nơi này trong đầu, cũng chỉ dám thoa một chút trên mu bàn tay.
Tạ Trường Quân hỏi: “Mùi hương này có gì bất thường không?”
Thẩm Nguyệt không ngờ hắn sẽ hỏi một câu như vậy, sau khi ngửi lại một chút, nàng khẳng định: “Là mùi của chá lan, con tưởng nó trộn với mùi gì đó, nhưng con không ngửi thấy mùi của loài hoa khác, hẳn là mùi chá lan thuần túy.”
Sau khi nói xong, nành lại hỏi một câu: “Sư phụ, có vấn đề gì không?”
Tạ Trường Quân lắc đầu: “Không, đại khái là tiểu cô nương kia nói như vậy.”
Nói như vậy, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ.
Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy, không phải những loài hoa khác thì, mà hết lần này tới lần khác là chá lan.