Chương 23

Trong thị trấn có rất nhiều chỗ vui chơi nên Biện Hồng Hi đưa nàng đi dạo khắp nơi, đến gần trưa, hắn ta mới hỏi nàng đã thấy mệt hay đói chưa.

Tinh thần Vu Li vô cùng hưng phấn, muốn nói không mệt cũng không đói, nhưng nghĩ đến sư huynh cùng mình đi dạo lâu như vậy, liền nói: "Sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."

Biện Hồng Hi nghĩ nàng mệt nên hắn ta cúi xuống ôm Vu Li vào lòng, đi về phía một tửu lầu gần đó nghỉ chân.

Ngày lễ cổ truyền có rất nhiều người, tửu lầu đến giờ cơm trưa đã chật kín chỗ, dạo qua ba chỗ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một tửu lầu còn trống.

Vừa vặn lúc hai người đến, một vị khách nhân từ nhã gian đã rời đi, tiểu nhị lau dọn một chút liền mời họ vào.

Biện Hồng Hi gọi ba món thích hợp cho Vu Li dùng cơm, còn yêu cầu một ấm trà linh chi.

Vị trí của nhã gian vô cùng tốt, ngoài cửa sổ chính là khung cảnh bờ hồ.

Nước lạnh chảy róc rách cùng những cành mai vàng điểm xuyến, hương thơm thoang thoảng phả vào gian phòng qua khung cửa sổ, trên bầu trời có tuyết rơi nhẹ, một vẻ đẹp thanh tao pha chút tình thơ ý họa.

Người trên cầu ăn mặc như thư sinh ôm lấy người đẹp thanh tú diễm lệ, cười nói một cách phong tình, ngâm nga vài câu thơ, trong thâm tâm thầm nghĩ hoa mai dẫu đẹp cũng không sánh được vẻ đẹp của tiểu mỹ nhân trong lòng.

Nữ nhân giận hờn, dùng bàn tay trắng ngọc ngà đánh nhẹ vào người thư sinh, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng.

Vu Li nhìn không rời mắt, Biện Hồng Hi rót cho nàng một tách trà, thấy nàng như bị hút hồn, mỉm cười hỏi: "A Li, muội đang nghĩ gì vậy?"

Vu Li quay đầu nhìn hắn ta, nghi ngờ hỏi: "Sư huynh, tình ái rốt cuộc là tốt hay xấu? Tại sao có người đau khổ, lại có người vui vẻ?"

Biện Hồng Hi bị câu hỏi của nàng làm cho sững sờ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Mặc dù hắn ta đã hơn trăm tuổi, nhưng chưa từng thử qua tình yêu thì làm sao biết được là tốt hay xấu?

Vu Li chớp đôi mắt to trong veo, chờ đợi câu trả lời của hắn ta.

Biện Hồng Hi thở dài hỏi nàng: "Tại sao muội lại hỏi cái này?"

Vu Li chống khuỷu tay lên bàn, ôm mặt nói: "Có một bá bá nọ yêu một người, nhưng là người đó không muốn bá bá, bá bá thương tâm đã lâu, mỗi ngày đều ôm bình rượu gọi tên người đó.”

Biện Hồng Hi nghe nàng kể chuyện, đoán chắc người đó đã bị tổn thương tinh thần cực kỳ nghiêm trọng không thể nào bình phục, chỉ đành mượn rượu giải sầu.

"Tình ái vốn dĩ là đẹp, nhưng nếu đến sai thời điểm, hoặc là yêu sai người thì sẽ vô cùng đau khổ, ruột gan quặt thắt."

Vu Li cũng không thể hiểu rõ, lúc lắc đôi chân đang buông thõng, vẻ mặt thành thật nói: "Vậy thì A Li về sau sẽ yêu đúng người, yêu đúng thời điểm."

Biện Hồng Hi bị bộ dạng trẻ con của nàng chọc cười, đặt chén trà trên tay xuống.

"Đúng vậy, A Li nhất định phải tìm một người vừa yêu thương vừa cưng chiều muội. Nếu như hắn không làm được, sư huynh sẽ thay muội trừng trị hắn."

Vu Li vui vẻ lắc lắc bàn chân nhỏ, cười nói: "Sư huynh thật tốt."

Ngón tay thon dài của Biện Hồng Hi chạm vào chiếc mũi nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "A Li hiểu chuyện như vậy thật là đáng khen, huynh muốn phạt muội coi bộ cũng quá khó khăn rồi.”

Vu Li bị hắn ta chọc cười khanh khách.

Biện Hồng Hi ăn trưa cùng Vu Li xong liền mang nàng đi nhiều địa phương thú vị khác.

Hai người trở về môn phái cũng là lúc trời đã tối.

Môn phái vào đêm mồng một lễ tân niên sẽ tổ chức một yến tiệc lớn, hết thảy phong chủ cùng các đệ tử đều tham gia, Biện Hồng Hi với tư cách là trưởng đệ tử của đại trưởng lão, bình thường đều là một tay hắn ta thu xếp, nhưng năm nay lại vì muốn đưa Vu Li ra ngoài chơi, cho nên đành phải để mấy huynh đệ thân thiết thay mình sắp xếp yến tiệc.

Biện Hồng Hi trước khi trở lại môn phái, còn cố tình mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Vu Li.