Chương 24

Cả hai người vội vàng trở lại ngọn núi cao nhất trước khi yến tiệc bắt đầu, Vu Li là đệ tử đầu tiên của trưởng môn phái, không thể nào cùng với hắn ta vào trong yến tiệc, nàng chỉ có thể đi theo sau trưởng môn, vì vậy Biện Hồng Hi đành đưa Vu Li trở về.

Biện Hồng Hi đưa nàng về xong liền rời đi, còn nửa canh giờ nữa là đến tửu yến, hắn ta phải đi xem có sai sót gì không.

Vu Li cầm lấy chiếc túi mà Biện Hồng Hi đưa cho, quay trở lại phòng, trong chiếc túi chứa đầy những món quà nhỏ mua cho nàng, cũng như hồng bao mà nàng nhận được từ mấy sơn trang khác trong ngày hôm nay.

Phong chủ ở các sơn trang vô cùng hào phóng, ban tặng rất nhiều thứ tốt, linh khí, linh thạch tất cả đều có.

Vu Li mở túi đựng đồ, lấy ra một bao dương mai, vừa ăn vừa đếm túi tiền nhỏ của mình.

Vu Hàn Ngọc đang tu luyện ở phòng bên cạnh, đợi đến cách biệt không sai phạm thời gian, hắn mở mắt, đứng dậy bước ra khỏi phòng rồi gõ cửa phòng Vu Li.

"Đến lúc đi rồi."

Vu Li vẫn đang nghiên cứu pháp khí, chợt nghe thanh âm lạnh lùng truyền đến, nàng vội vàng đáp lại, thu dọn đồ đạc, cất bao thức ăn vào chiếc hộp đầu giường.

Mở cửa phòng, Vu Li thò cái đầu nhỏ của mình ra.

Vu Hàn Ngọc đang đứng giữa sân đình viện đợi nàng.

Vu Li tinh nghịch lè lưỡi, đóng cửa rồi bước nhanh đến bên cạnh hắn.

"Sư phụ!"

Giọng của Vu Li vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu, khiến người khác nghe thấy đều muốn cưng chiều nàng.

Vu Hàn Ngọc chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, sau đó cầm kiếm bay về phía yến tiệc.

Vu Li bị hắn mang theo sau lưng, chân nhỏ ở trên không trung mà đạp loạng choạng hai cái.

"Sư phụ, lần sau đừng nắm cổ áo đồ đệ có được không, A Li cảm thấy không thoải mái."

Cổ y phục bị siết có chút đau, Vu Li chật vật ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Vu Hàn Ngọc mím môi dưới, dừng một chút rồi nói: "Được."

Vu Li híp mắt cười với hắn, lớn tiếng nói: "Đa tạ sư phụ."

Vu Hàn Ngọc nhìn nàng, buông tay ra, thả Vu Li trên thanh kiếm đang bay.

Vu Li đứng không vững, thân thể nhỏ bé lắc lư, nàng sợ mình sẽ ngã xuống nên vội vàng ôm lấy chân nam nhân.

Vu Hàn Ngọc sửng sốt, chân hắn đột nhiên bị ôm lấy, thân thể có chút run lên, suýt chút nữa muốn đá nàng ra.

May mắn thay, không có nguy hiểm gì xảy ra.

Bàn tay Vu Hàn Ngọc buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, trầm giọng nói: "Thả ra."

Vu Li ủy khuất ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Sư phụ, đồ đệ sợ..."

Tiểu nha đầu nhìn như chuẩn bị khóc thành tiếng, Vu Hàn Ngọc từ trước đến nay chưa từng gần gũi ai như vậy, có chút không thích ứng kịp, muốn phát cáu, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, liền nhịn không thèm nói, chỉ có thể chịu đựng để nàng ôm lấy chân mình.

Ngự kiếm rất nhanh đã tới nơi, dưới chân kiếm bay có linh quang, Vu Hàn Ngọc vừa nghĩ, hàn quang kiếm liền dừng lại, cùng hai người bọn họ đáp xuống.

Thanh kiếm dài sau khi tiếp đất, phát ra một tiếng kêu trầm thấp rõ ràng, hóa thành ánh sáng rồi biến mất trong cơ thể Vu Hàn Ngọc.

Vu Li vô cùng thán phục, sư huynh học cùng lớp đã từng nói rằng có rất ít người có thể mang kiếm vào trong cơ thể của họ, đó là kiếm biến tự thân, tức là hòa vào làm một với cơ thể.

Nàng ngẩng đầu nhìn Vu Hàn Ngọc một cách sùng bái, thầm nghĩ: “Sư phụ thật sự rất lợi hại!”

Vu Hàn Ngọc tiến lên trước vài bước, đột nhiên nhận ra nàng không đi theo phía sau.

Hắn dừng bước chân, quay đầu nhìn Vu Li nói: "Đi nhanh."

Vu Li tỉnh táo lại, đáp một tiếng rồi chạy tới.

Vu Hàn Ngọc tựa như cố ý đợi nàng, hắn đi rất chậm.

Nhưng là, Vu Li còn quá nhỏ, đuổi kịp bước chân của hắn hơi khó khăn, nàng nhìn bàn tay của sư phụ đang buông thõng bên cạnh mình, nhấm nháp ngón tay, do dự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc vẫn quyết định nắm lấy.

Vu Hàn Ngọc nhìn xuống nàng, nhưng đến cùng vẫn là không nói gì.

Vu Li trợn tròn mắt, che miệng cười khúc khích.

Hehe, sư phụ thế mà lại không bảo nàng bỏ tay ra!

Hai người đến hậu điện Phương Hoa, yến tiệc chuẩn bị bắt đầu, đại điện chật ních người, ánh sáng rực rỡ, âm thanh huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Các tu sĩ thấy Vu Hàn Ngọc đến, bọn họ đang ngồi hai bên cùng nhau đứng dậy, cúi đầu hành lễ.

"Môn chủ!"

Vu Hàn Ngọc gật đầu, đi đến vị trí trung tâm.

Mọi người đứng tại chỗ nhìn về phía trưởng môn trước giờ lãnh đạm cùng với tiểu cô nương đang kéo ống tay áo hắn, mỉm cười đầy ẩn ý.

Quả nhiên, những tiểu cô nương khả ái đều giống mấy chiếc áo bông xinh xắn, nhìn xem, ngay cả vị môn chủ không thích người khác đến gần như hắn cũng không hề ngoại lệ.