Chương 22

Lúc đầu, Biện Hồng Hi đưa Vu Li đi dạo quanh các ngọn núi khác nhau trong môn phái, sau khi nhận được vô số hồng bao, hắn ta mới đưa nàng xuống dưới chân núi.

Dưới chân núi Nam Nhai Tông là Tiên trấn, nơi này vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là trong những ngày đầu năm mới.

Trong thị trấn phần lớn là người tu luyện, những người không theo môn phái nào chiếm đa số, cũng có không ít đệ tử của Nam Nhai Tông đến chơi.

Biện Hồng Hi dẫn Vu Li xuống thị trấn, trên đường đi gặp rất nhiều tu sĩ quen biết hắn ta, bọn họ đều cười nói chúc mừng năm mới.

Trong trấn cũng bày rất nhiều quầy hàng, không ngớt tiếng gọi mời, Vu Li nhìn đến hoa mắt, cảm thấy cái gì cũng thú vị.

Biện Hồng Hi để nàng tùy ý dắt tay hắn ta đi khắp nơi, nàng nhìn lâu món đồ nào, hắn ta liền lập tức mua.

Hắn ta thấy cách đó không xa có bán kẹo hồ lô, vô cùng đông khách nhân, lại nhớ đến tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, chắc chắn rất thích ăn vặt, thầm tính toán định mua cho nàng một phần.

Quán hàng rong có rất nhiều người đang chen chúc, sợ Vu Li không thoải mái, Biện Hồng Hi đưa nàng vào một góc ít người, sờ lên cái đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Đừng chạy lung tung, sư huynh sẽ mua cho muội kẹo hồ lô.”

Vu Li ngoan ngoãn gật đầu.

Biện Hồng Hi xem xét góc nàng đang đứng tương đối an toàn, liền đi tới gian hàng hồ lô cách đó không xa.

Vu Li đứng tại chỗ, cúi đầu nghịch hà bao trong tay, một bóng người đột nhiên bao phủ lấy thân hình nàng, Vu Li có chút sửng sốt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người đi tới.

Trước mặt nàng là một nam nhân, dung mạo tuấn mỹ, y phục trên người hắn ta trông có vẻ rất giá trị, một chiếc áo choàng màu đen với hoa văn vàng trên bề mặt. Hắn ta nở nụ cười như có như không, mắt phải được che bằng một dải đen càng tăng thêm vài phần tà khí.

"Tiểu cô nương, cho ta mượn một thứ nhé."

Vu Li nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi lại: "Ngươi muốn cái gì cơ?"

Nam nhân đưa tay lấy ra từ cơ thể nàng một quả cầu phát sáng, sau đó đặt một hồn ấn lên bả vai Vu Li.

"Ta mượn một chút, sau này sẽ trả lại cho ngươi. Nhớ đừng nói cho ai biết, đây là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta."

Hắn ta nở một nụ cười trên mặt, nhéo một cái vào cái má mũm mĩm trắng trẻo của nàng rồi biến mất.

Những người xung quanh dường như không nhìn thấy, từ lúc hắn ta xuất hiện không một tiếng động cho đến khi biến mất rời đi, cũng không một ai để ý đến.

Vu Li căn bản còn không biết nam nhân kia vừa lấy đi thứ gì, vẻ mặt nàng mờ mịt, đưa tay sờ bả vai của mình, cảm thấy hơi nóng nóng.

"Hắn ta dung mạo cũng thật tuấn tú, mình quên mất hỏi hắn ta có phải là phụ thân hay không?"

Vu Li cầm hà bao, cúi đầu lẩm bẩm.

Biện Hồng Hi lúc này mang theo một cây kẹo hồ lô trở lại, hắn ta đưa cho Vu Li, cười nói: "A Li không chạy lung tung, tốt lắm, muội cầm lấy ăn đi."

Vu Li ngước lên nhìn hắn ta rồi nhẹ nhàng cảm ơn, nàng cầm nó trong tay nhưng không ăn, thay vào đó lại giơ lên thật cao:

"Sư huynh ăn trước đi."

Tiểu cô nương cố gắng hết sức để kiễng chân lên, muốn đưa cây kẹo đến miệng hắn ta, nhưng là do nàng quá thấp bé, dù có vươn tay ra cũng không đủ cao.

Biện Hồng Hi sững sờ nhìn nàng, sau đó mỉm cười, cúi người nhẹ nhàng cắn xuống một viên hồ lô.

Mùi vị của nước đường tràn ngập trong khoang miệng, ngọt đến tận tâm can.

Vu Li nhìn hắn ta ăn, mới thu tay về, vui vẻ cắn một cái.

Hồ lô rất ngọt, tiểu nha đầu cao hứng híp mắt, biểu cảm hài lòng trên khuôn mặt nhỏ rất dễ thương và đáng yêu.

Biện Hồng Hi ngậm viên hồ lô trong miệng, nhìn bộ dạng ăn của nàng như một con thỏ nhỏ mà vui vẻ đắc ý.

Nước đường tan ra trong miệng, để lộ phần thịt quả hơi chua bên trong.

Hắn ta chớp chớp đôi mắt có chút ướt, xoa xoa đầu nhỏ của Vu Li rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hướng về phía chỗ bên ngoài đang náo nhiệt ồn ào.