Chương 48: Nghĩ muốn hi sinh tấm thân ngọc ngà

Vừa đẩy cửa lớn ra,

ta còn chưa đi được vài bước, một tên quân sĩ liền chạy đến, “Thỉnh công chúa dừng bước“. Lông mày ta dựng thẳng giận giữ, thấp giọng quát lạnh, “Ngươi dám ngăn cản bản cung!” Quân sĩ kia không kiêu ngạo không siểm

nịnh quỳ gối ôm quyền nói, “Điện hạ có lệnh tiểu nhân không dám không

tuân theo, ngài muốn đi, chỉ sợ phải bước qua thi thể của tiểu nhân

trước.” Lòng ta thầm kêu một tiếng hảo, hảo một tên tiểu binh gan dạ

sáng suốt phi phàm, hảo một Tam ca lấy tay che trời, giờ này ngày này,

dám vây khốn công chúa trong l*иg sao? Ta cười lạnh một tiếng, vừa muốn

mở miệng liền thấy một tên tướng lãnh hơi lớn tuổi từ xa xa chạy tới,

hắn vừa đến trước mặt ta liền quỳ rạp xuống đất, ôm quyền nói, “Công

chúa minh giám, hôm nay gian tế phủ Nhật Công đến đây, tất cả hạ nhân

trong phủ đều đang đi tìm. Điện hạ e sợ tặc nhân quấy nhiễu công chúa,

đặc biệt ra lệnh cho mấy vị cao thủ bảo hộ ngài. Còn thỉnh công chúa

niệm tình một mảnh chân thành cuả đám tiểu nhân, trước an tâm ở trong

phòng một ngày. Một khi tặc nhân bị bắt, điện hạ khẳng định sẽ cho công

chúa một cái công đạo.“

Ta nhìn hai người bọn họ, đầu hạ ngày

không dài, xa xa là vài cây ngô đồng cao lớn, bóng cây lờ mờ chiếu lên

người bọn họ. Thời tiết mát mẻ như vậy, trên mặt bọn họ dần dần chảy ra

một tầng mồ hôi. Thở nhẹ một tiếng, ta lấy tay áo che miệng nở nụ cười,

“Hai vị tướng sĩ bình thân. Bản Cung bất quá kêu các ngươi kể chuyện

cười thôi. Bản Cung thân mình có chút mệt mỏi, hôm nay cũng cũng không

nghĩ đến việc ra khỏi cửa. Làm phiền các vị tướng sĩ, chuyển lời của bản cung, thỉnh Tam ca cấp cho mọi người chút tiền thưởng!”

Hai

người quỳ dưới đất thở phào nhẹ nhõm, cùng kêu lên lạy tạ nói, “Tạ công

chúa!” Ta trở về một câu “Bình thân“, lại nói tiếp, “Nhìn thấy Tam ca

liền nói với hắn một tiếng, hôm nay Linh Tê có chuyện muốn thương lượng, hắn nếu như không vội liền sớm tới gặp ta. Nếu như hôm nay không đến,

ta liền không bao giờ để ý đến hắn nữa!” Ta ỷ vào tuổi còn nhỏ, làm chút tư thái tiểu cô nương, khiến toàn thân nổi một trận da gà. Xoay người,

thong dong chậm rãi trở về tẩm cung, trong lòng lại một trận chua xót,

hôm nay, ta Lạc Linh Tê lại lâm vào tình thế này, sử dụng mưu kế với

thân ca ca của chính mình.

Khép cửa lớn lại, thân mình ta nhất

thời có chút hư thoát, dựa tà tà trên cửa. Trong đầu đem mưu kế vừa nghĩ ra lược lại một lần, xác nhận không có chút sơ hở nào. Bởi vì vừa rồi

không khoẻ toàn thân chảy ra một chút mồ hôi, ta xoay người đóng chặt

cửa phòng, chậm rãi đi tới bên giường. Đem xiêm y trắng tinh khiết chậm

rãi cởi ra, kể cả áσ ɭóŧ đều tiện tay ném qua một bên, ta lấy miếng vải

bố nhẹ nhàng chà lau thân thể dính mồ hôi, ngẩng đầu nhìn gương đồng.

Trong gương xuất hiện một người con gái ngưng mi nhìn về phía trước,

thân thể trắng noãn vì bại lộ bên ngoài có chút hơi hơi run rẩy, tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, càng tôn lên làn da nõn nà vô cùng. Hai vυ" cao

ngất cùng hai khỏa anh đào phấn nộn đáng yêu ngạo nghễ, bụng phía dưới

hơi hơi trường ra mấy cọng hắc Thảo tế nhuyễn, chiêu cáo tư thái thành

thục. Nguyên bản thanh minh ánh mắt dần dần có chút mê mang, ta biết,

công dụng của giải dược kia sắp hết. Trong tủ quần áo có một bộ y phục

màu hồng nửa trong suốt, ta mặc cái yếm màu trắng để tôn lên màu hồng,

đem hồng y khoác bên ngoài. Người trong gương nguyên bản khuôn mặt thanh thuần nhất thời có thêm ba phần quyến rũ. Ngồi trước bàn trang điểm,

lấy xích Chu sắc môi(cái miếng để nhấp môi ý mà, ai biết tên chỉ ad nhé) ra, đặt tại trên môi. Mị sắc lại thêm ba phần. Cười một cái, đúng, là

như thế này, sắc mặt xinh đẹp này đều khiến người trong thiên hạ phải

quỳ xuống, có tính là thập phần quyến rũ? Các sư phụ ngày ấy cưỡng bức

ta mặc bộ xiêm y này, bộ dáng khiến người mặt đỏ tim đập, ta tất nhiên

là không chịu. Sau đó bọn họ tinh tế dỗ dành lại bắt tay giúp ta mặc,

còn không được một hồi liền nhịn không được cởi hết quần áo. Còn đối với ta so với ngày xưa càng thêm quá đáng, ước chừng ép buộc ta đến sau nửa đêm, thẳng cho đến khi đem ta mệt mỏi muốn động cũng không động được,

cổ họng kêu đến lạc giọng mới bằng lòng cho ta nghỉ ngơi.

“Nữ nhi ở trước mặt nam nhân phải làm chút tư thái quyến rũ mới có khuê thú“,

lúc đó sư phụ Ôn Nhai cùng Ôn Ly nằm cạnh bên ta, một trái một phải,

ngón tay nâng lên một chút khinh bạc da thịt vừa bị chà đạp qua, “Bất

quá bộ dáng này của Tê Nhi, nhớ rõ, chỉ có thể làm trước mặt sư phụ,

ngô, quần áo kia liền lưu lại ở đây, lần sau chủ động mặc cho sư phụ

xem.” Ta lấy tay vuốt nhẹ hồng y làm từ tơ tằm thượng hạng, trong lòng

nổi lên một cỗ chua xót, thầm nghĩ, sư phụ, rốt cuộc Tê Nhi lần này đã

có lá gan tự mình mặc vào bộ hồng y này, bất quá, lại muốn mặc cho người ngoài xem. Ta đi chân trần dẫm lên nền đất lạnh lẽo, chậm rãi đi tới

trước cửa, đem đuôi váy màu đỏ kéo lê trên đất, giống như một đoàn Hỏa

Diễm màu đỏ, sáng quắc châm ngòi du͙© vọиɠ. Lộng tháp, thanh gỗ chèn cửa

bị ta rút ra.