Chương 49: Khúc hầu hạ uyển chuyển (Cao H, hạn)

Ngoài cửa sổ bầu trời đã là một mảnh tối đen, trong phòng đèn tường mờ nhạt chiếu, đem bầu

không khí da^ʍ mỹ trở nên rõ ràng. Thời điểm Tam ca bước vào phòng, ta

toàn thân mồ hôi ướt đẫm, mật dịch chảy ra làm ẩm chăn gấm phía dưới.

Răng ngọc cắn chặt chăn màu trắng bạc để kìm nén tiếng rêи ɾỉ, quần đỏ

nửa kín nửa hở dán trên người, bởi vì vừa rồi lăn lộn qua lại trên

giường đường cong phập phồng, vài cọng tóc đen nhánh dán trên môi mọng

đỏ.

“Tê Nhi, ngươi tìm ta.” Tam ca từng bước đến gần, trong thanh âm hỗn loạn lẫn một tia tìиɧ ɖu͙©.

Ta cầm lấy chăn gấm, còn chưa kịp đáp lời lại rêи ɾỉ một trận, hai chân

gắt gao ma sát hạ thân, giữa hai chân đã vô cùng niêm ngấy. Ta ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, còn chưa nói thành lời mật dịch trong

miệng đã chảy xuống, từ cằm chảy tới cổ. “Ca… Ca…” Nguyên bản tiếng

nói non nớt bởi vì xuân dược trong cơ thể hành hạ lại trở nên mềm mại

đáng yêu mềm yếu, lời vừa nói ra khỏi miệng khiến chính ta đều có chút

mơ hồ.

Tam ca vội đi đến bên giường, hắn kéo tay ta, thanh âm ôn nhu hỏi, “Tê Nhi không thoải mái sao?”

Ta đỏ mặt, nước mắt trực chào nhìn hắn, bắt lấy tay hắn kề sát khuôn mặt

ẩm ướt, nói, “Thật là khó chịu, Tê Nhi sắp chết… Nóng…” Nói xong ta dùng sức đem áo cởi ra, lộ ra xương quai xanh lấm tấm mồ hôi. Bàn tay ta nhỏ bé khẽ trêu chọc yết hầu của hắn, hắn cúi đầu ở bên tai kiềm chế thanh

âm hỏi, “Muốn Tam ca giúp ngươi như thế nào?” “Ca ca… Tê Nhi muốn…” Bạc

môi mang theo hơi thở nóng bỏng chậm rãi khıêυ khí©h vành tai mẫn cảm,

vài cọng râu mới mọc ma sát tai non nớt, ta run rẩy lợi hại hơn.

Tam ca trong mắt đã tràn đầy ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©, chỉ cần nhẹ nhàng châm một

ngòi lửa liền cháy to. Ta mặt đỏ bừng, cúi mắt giữ chặt bàn tay to, chậm rãi xuyên qua làn váy bị xé rách, đặt giữa hai chân. Bàn tay to chạm

đến địa phương, là một mảnh mật dịch dinh dính. Giống như mãnh thú mạnh

mẽ, Tam ca bỗng nhiên đè lên cơ thể của ta, một mặt dùng bàn tay to xoa

nắn giữa hai chân, xoa nắn đùi phải dính đầy dịch trắng, một mặt nâng

chân trái lên, đặt ở thắt lưng hắn. Hạ thân bại lộ trước mắt hắn. Tiểu

huyệt bởi vì khát cầu trong một thời gian dài sớm co rút lại, trên người hắn nồng đậm hơi thở nam nhân, càng ra sức nuốt chất lỏng dinh dính

chảy ra.

“Tiểu yêu tinh, muốn bị ca ca hung hăng đùa giỡn sao?”

Thân thể nóng cháy tìm kiếm đến giải dược duy nhất, muốn dán sát vào

thân thể hắn, lại bị một nhuyễn giáp màu bạc ngăn cách. Ta lung tung xé

rách nhuyễn giáp, một mặt nũng nịu khóc hô, “Ca ca, ta nóng quá…“

Ta không hề kết cấu xé loạn, không biết ấn đến cơ quan gì, lại cởi bỏ được giáp y. Tam ca rốt cuộc nhịn không nổi, đứng dậy nhanh, gọn cầm quần áo thoát sạch sẽ. Thân thể phía trên khiến ta bất ngờ, thân thể màu đồng

cổ gần như là hoàn mỹ. Che giấu dưới lớp áo trắng là cơ bắp rắn chắc

cuồn cuộn, vài miệng vết thương năm xưa càng làm cho nam tính dương

cương hiển lộ không thiếu sót. Ta vươn hai tay ôm lấy vai hắn, thân hình cũng gắt gao hướng về phía trước.

Hắn ngược lại không vội. Bả

vai hữu lực chống đỡ chân trái hắn lấy ngón tay càn quấy lưỡi ta, kiên

nhẫn kéo ra từng sợi chỉ bạc. Trong mắt ta đã có chút hoảng hốt, nhìn

ngón tay hắn, nhịn không được vặn vẹo chiếc lưỡi, đem chỉ bạc hút lại.

“Muốn… Muốn…” Ta tràn đầy khát cầu nhìn hắn, dùng lưỡi liếʍ đôi môi đỏ

mọng. “Yêu tinh!” Du͙© vọиɠ trong mắt Tam ca dâng trào, khẽ quát một

tiếng vươn ba ngón tay cắm vào tiểu huyệt đang co rút nhanh. Ta “A” thét chói tai ra tiếng, ôm lấy cổ hắn run run đứng lên. “Cái này đến sao?”

Ngón tay hắn ở bên trong quét qua quét lại, bấm nhẹ vào địa phương mềm

nộn nhất.

“A…” Ta nhẹ giọng gọi nâng chân quắp chặt lấy thắt lưng hắn, mười đầu ngón tay nhọn bấm chặt vào bả vai. Kɧoáı ©ảʍ lên cao,

thân mình không nhịn được run rẩy, ta chủ động vuốt ve ngón tay thô to

của hắn. “Kêu thật là dễ nghe, lại kêu!” Tam ca ngón tay càn quấy vách

tường, ta không ngừng ôn nhu kêu, đem những gì học được ở kỹ viện hô

lên. Cuối cùng khi Tam ca đột nhiên ấn mạnh một cái, ta hô to một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tìиɧ ɖu͙© tích lũy lâu ngày cuối cùng cũng

được giải phóng, ta hạ thân co rút nhanh, cắn chặt mấy ngón tay. Kia

ngón tay lại phù một tiếng rút ra ngoài. “Không cần đi… Còn muốn nha, ca ca…” Hắn đứng dậy rời khỏi giường, ta nũng nịu hô hắn, nước mắt khát

cầu theo hai má chảy xuống. “Tiểu yêu tinh, ca ca với ngươi chơi trò

chơi.” Trong lòng ta một thanh âm vang lên, Tam ca muốn… Ngoạn trò chơi

gì?