Chương 47: Sư phụ, hoa viên Minh Nguyệt, Trúc lý quán

Đang miên man suy nghĩ chợt nghe

“Sưu”

một tiếng, ta nhìn lại, một cái phi tiêu xuyên qua cửa sổ, cắm ngay

trên cây cột chạm trổ hoa văn. Ngay lập tức ta xoay người đứng dậy, chạy tới cửa sổ, sau một hồi tìm kiếm không thấy bóng dáng ai cả. Một đội

binh lính tuần tra cách đó không xa, lòng ta khẽ động, nhẹ nhàng khép

cửa sổ lại.

Xoay người trở về bên giường, ta ngưng mi nhìn phi

tiêu kia, bên trong gắn một mảnh giấy nhỏ. Cũng đúng, nếu là thích

khách, ta đã sớm chết. Ta nhẹ nhàng rút phi tiêu ra, mở giấy ra, mặt

trên chỉ viết ba chữ ── “Trúc lý quán” . Thấy nội dung sơ sài tâm có

chút hoang mang, sau đó dần bình thản lại, chuyện này có liên quan tới

sư phụ.

So với hai vị sư phụ văn võ song toàn, ta thật không

giống như đồ nhi của bọn hắn. Võ công vẫn không có sự tiến bộ lớn, sư

phụ lại lơ đễnh, an ủi ta, nói rằng nữ tử luyện võ chỉ để cường thân

kiện thể, tuổi còn trẻ chỉ cần luyện từ từ là được.

Cho nên ta

tu luyện mấy năm nay, trừ bỏ thân thể coi như khá tốt, cũng chỉ có khinh công được coi như là chân truyền của sư phụ. Còn văn thơ khá bình

thường, phụ hoàng từng tán thưởng sư phụ trong l*иg ngực có Cẩm Tú văn

vẻ( ý nói văn hay chữ tốt), có thể làm quan, làm rường cột nước nhà,

cùng so sánh với bọn họ, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm chút thơ ngắn thương xuân tiếc thu thôi.

Nhớ rõ một ngày sư phụ Ôn Nhai giảng

kinh cho ta, chợt hỏi ta coi trọng vị thi nhân nào nhất, ta kỳ thật vẫn

chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng cảm thấy sư phụ đặc biệt hỏi, không nói

được quả thật càng không xứng với tư cách đồ nhi của bọn họ. Thế là nói

năng lung tung, Linh Tê nghĩ đến, tiên sinh Vương Duy Vương được xưng là “Thi Phật” hợp ý ta nhất. Sư phụ phe phẩy chiếc quạt, cười cười nhìn ta lại hỏi:

“Tê Nhi cảm thấy, bài thơ nào của Vương ma cật hay nhất?”

Ta lập tức hoảng hốt, nói là Vương ma cật bất quá bởi vì bài thơ gần

nhất thôi miên ta vào giấc ngủ là của hắn, đến nỗi bài thơ hay nhất cũng khó nhớ nổi, ta hồi tưởng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối hôm

trước đọc ba lần bài thơ Trúc lý quán.

Ngày ấy đúng là tiết Đoan Ngọ, sư phụ không bắt ta luyện công, đến buổi tối mà ngay cả một điểm buồn

ngủ cũng không có, ta thấy trên bàn có quyển sách để sẵn,《 Trúc lý quán

》kia vừa khéo để ngay bên trên.

Ta cũng không thật sự hứng thú

với thơ ca, mỗi khi xem đều buồn ngủ, vừa có ý định dùng để thôi miên.

Vì để thôi miên nên ta tự nhiên không quản quyển nào liền cầm lấy đọc ba lần, tuy chỉ có hai mươi chữ, lại dễ dàng khiến ta ngủ say.

Lúc này sư phụ hỏi, ta liền nói ngay,

“Thưa sư phụ, là 《 Trúc lý quán 》.”

“Ừ, nói thử xem?”

Ta thật sự ăn phải quả đắng, sư phụ Ôn Nhã bình thường thực tùy tính lần

này nhất quyết hỏi cho bằng được làm ta ăn đắng. Ta không biết trong

lòng hắn suy nghĩ gì, chỉ có thể làm ra một bộ dáng xin khoan dung, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn, mặt khác lôi kéo tay áo hắn.

“Sư phụ, Tê Nhi không biết !”

“Ngươi nha đầu kia!”

Sư phụ điểm điểm cái trán. Hắn chấp khởi bút lông trong tay vừa múa bút trên tờ giấy trắng vừa nói,

“Độc tọa u hoàng lý,

Đánh đàn phục thét dài.

Thâm Lâm nhân không biết,

Minh Nguyệt đến tướng chiếu.”

Tình cảnh trong thơ Vương Duy Vương này, giống như ngươi ở phiến rừng trúc

trong hoa viên kia. Khi vầng trăng lên cao, thi nhân ở rừng trúc trúng

đạn Cầm, thét dài, dương dương tự đắc. Ý cảnh này không hổ danh xưng

“Thi Phật”. Vương ma cật cả đời sống trong vinh hoa phú quý, sợ là đến

già mới mong muốnhướng về Phật!” Dứt lời liền buông bút xuống.

Ta cúi đầu nhìn tờ giấy trắng, vài nét bút ít ỏi nhưng lại đem ý cảnh

trong thơ phác họa vô cùng nhuần nhuyễn. Trong đó xuất hiện một vầng

trăng tròn, trước rừng trúc có một khối thạch đầu(đá) thiên nhiên, trên

tảng đá có khắc tên khi ta mới vào phủ tùy tiện nghĩ ra, Tiêu Diêu Thúy. Ta vỗ tay tán thưởng, tưởng rằng sự việc này đã kết thúc mĩ mãn, ai ngờ sư phụ còn muốn phạt ta trở về phòng chép hai mươi lần 《 Trúc lý quán

》.

Sau đó nói,

“Lúc này Tê Nhi có thể đem thơ nhớ rõ chứ?”

Ta miết miết đôi môi, âm thanh ậm ờ nói, “Nhớ kỹ ── ” Chuyện xưa này

bất quá chỉ mới xảy ra năm trước, lúc này nghĩ đến lại giống như đã xảy

ra một thế hệ. Ta lúc này vô cùng mong nhớ sư phụ, hi vọng bọn họ có thể trở về ngay lập tức. Trúc lý quán, ta đem toàn bộ bài thơ đọc qua một

lần, trong lòng dần dần sáng tỏ. Lúc ấy sư phụ cùng ta luận thơ ở thư

phòng, trừ bỏ hai người chúng ta, không có người nào khác biết, lấy võ

công của hai vị sư phụ, không có khả năng bị người khác nghe trộm, cho

nên tờ giấy này nếu không phải sư phụ viết, chắc hẳn cũng là người mà

bọn hắn tin tưởng nhắn dùm. Mà ý đồ trong đó cũng trở nên rõ ràng.

Khi vầng trăng lên cao, ngự hoa viên, rừng trúc, Tiêu Diêu Thúy. Ta vò

nát tờ giấy hơi ẩm ướt, lại nhìn vài lần, lấy hương Cao Nhiên từ trăm

loài hoa ở trong phòng ra. Nhiên hương đỉnh dần dần đem mép giấy thiêu

cháy đen, sau đó khuếch tán từng chút một, dần trở thành tro bụi rực

hồng. Ta nhẹ nhàng thổi giấy, kiên nhẫn chờ nó dần châm to hơn. Tro tàn

bị ta nghiền nát từng chút một, bỏ vào lư hương, ta tháo xuống một cây

ngọc trâm trên đầu, cẩn thận để đến phía dưới hương tro. Ta đứng dậy,

phủi phủi quần áo, chậm rãi đi tới trước cửa.