Hai người vừa mở miệng ra, không bao lâu đã phát hiện cao nhân bên cạnh có chút không vui. Vì vậy lập tức phát hiện, lúc ấy bởi vì hai người này ồn ào nên làm cho hắn khó chịu, im lặng rất nhanh.
Nhưng Du Thiếu Khanh không nhịn được, xưa nay hắn sinh ra đã quen, một khi xảy ra tranh chấp với người khác thì nhất định phải phân ra thắng bại, hơn nữa nhất định phải thắng. Cho nên cẩn thận xem xét một hồi mà cao nhân kia. Vẻ mặt người dưới mặt nạ là gì thì hắn không thể nhìn thấu, bởi vậy chỉ có thể suy đoán, khi cảm thấy cao nhân giống như đã dịu đi một chút, mới đè xuống xúc động, nhưng giọng nói vẫn có chút gấp rút:
- Cao nhân, ngươi nói, ta nói có đúng hay không? Như vậy sư phụ, dạy người lộn xộn như thế cũng không phải là...
- Ngươi là sư phụ của hắn?
Một giọng nói trầm thấp từ dưới mặt nạ truyền ra có chút buồn bực, nhưng lại không thể ngăn cản được sự lạnh lẽo trong đó.
- Không phải, ta không phải.
Du Thiếu Khanh dịch chuyển sang bên cạnh, ngữ khí như vậy là khó chịu rồi.
- Vậy ngươi không có quyền can thiệp vào cách làm của sư phụ hắn, hắn tự có đạo lý của hắn, sao ngươi nói ba đạo bốn?
Lạnh băng băng, mang theo châm chọc.
Bước chân đột nhiên tăng tốc, nam tử mang mặt nạ đi trước, hiển nhiên là không muốn đàm luận chuyện này với hắn.
Hành quân lặng lẽ, hai đòn khiêng trên miệng không nói gì, nhưng Thanh Huy đắc ý, hắn cảm thấy chính là như vậy, sư phụ hắn làm không sai, hắn có đạo lý của hắn!
Bỏ ra một ánh mắt đắc ý vô cùng cho Du Thiếu Khanh, trong nháy mắt, ấn tượng của Thanh Huy đối với nam tử mang mặt nạ địa vị không rõ kia đã tăng lên rất nhiều.
Dựa vào hai đầu chân để đi đường thì cũng không phải là chuyện gì to tát, ba người đến một nhà trọ cực kỳ đơn sơ hỏi chủ quán có ngựa tốt hay không, bọn hắn nguyện ý ra giá cao mua.
Vậy thì tiểu điếm cũng chỉ làm một chút chuyện làm ăn cho người qua đường, từ trước đến nay chưa từng bán ngựa.
Dừng một chút, chủ quán tiếp tục nói:
- Nhưng mà sau khi vượt qua ngọn núi kia chính là Thôn xóm này, nếu ba vị thật sự cần ngựa thì có thể tự mình đi qua, nhưng cũng có thể để tiểu nhị của ta đi tìm kiếm vài thớt ngựa tốt cho ba vị.
Thanh Huy suy nghĩ một chút, mua ngựa không thể so với mua cái khác, nếu như không tự mình đi cùng xem thử có phải ngựa tốt hay không, ngộ nhỡ dắt con ngựa gầy yếu khó chịu thì cũng nói là ngựa tốt nhất, há không phải là lỗ lớn à?
- Để tiểu nhị của ngươi đi cùng ta, dẫn đường cho ta, vậy ngựa vẫn là tự chọn cho tốt!
- Được rồi, không còn vấn đề gì nữa!
Chủ quán cũng sảng khoái, lập tức gọi tiểu nhị tới cửa hàng dẫn hắn đi, không trì hoãn chút nào.
- Ta đi theo ngươi.
Du Thiếu Khanh rất là thích thú.
- Được rồi.
Chuyện này nghĩ lại cũng không có gì từ chối, vì vậy Thanh Huy lại nhìn về phía nam tử mang mặt nạ kia, lại phát hiện hắn căn bản không nghe thấy bên này nói chuyện, mà là nhìn chằm chằm vào một cái ghế trong đại sảnh, giống như nở hoa, mắt không chuyển.
- Ngươi muốn đi cùng không?
- Cởϊ áσ ngoài ra.
Thanh Huy mới đi qua lên tiếng hỏi, trong giọng nói buồn bã không mang theo chút tình cảm nào đã hạ một mệnh lệnh, làm cho Thanh Huy sợ hãi.
- Ngươi muốn làm gì?
- Cởi.
Có chút phiền muộn, nhưng vẫn dẫn dắt hàn khí nói ra câu nói này.
Không hiểu, trong đó có chút uy nghiêm, vậy người dưới mặt nạ chắc hẳn một mặt đều đóng băng. Dưới phân vân, Thanh Huy ở trong ánh mắt người kia, cởϊ áσ ngoài ra, đưa tới.
Sau đó, cái miệng của Thanh Huy đang há ra, khó mà tin được.
- Ngươi lấy đệm lưng của ta à?
Chỉ quần áo, lại chỉ mặt nạ nam, Thanh Huy tức giận đến ngón tay có chút phát run, nhưng Thuỷ Tác Dũng giả lại không để ý tới hắn chút nào, một bộ vân đạm phong nhẹ, cái gì cũng không nghe thấy.
Cuối cùng, Thanh Huy vẫn bại lui.
Hắn không hiểu rõ ràng, vì sao hắn lại có cảm giác như đối đầu với nam tử mang mặt nạ này, hắn không thể phản kháng được!
Bởi vậy, khi đi cùng Du Thiếu Khanh đến thôn kia, Du Thiếu Khanh thừa dịp mặt nạ kia không có ở đây mà quở trách Thanh Huy một phen.
- Ba người đi tất có thầy ta, luôn có chỗ đáng giá để ngươi học! Chẳng lẽ ta nói sai rồi à? Một lòng, luôn luôn tốt!
- Xoẹt
Thanh Huy khinh thường bĩu môi:
- Ba người đi tất có thầy ta. Nói thật, trong ba người chúng ta, có thể làm cha của thầy ta cũng chỉ có hắn.
- Ngươi...
- Ai ai, sắp đến rồi, đừng nói, mau đuổi theo. Những công tử nhà giàu như ngươi, đi mấy bước đường đều phải nghỉ ngơi một chút, phiền phức chết!
Thanh Huy cắt đứt lời nói của Du Thiếu Khanh, xa xa nhìn thấy có người ở đây, đang lập tức phóng về phía trước.