Chương 18: Tạp Mà Không Tinh Thụ Võ

Thanh Huy vừa chạm vào mặt giày bị gãy, chạy đến liều mạng nói ra nước, phản ứng lớn kinh người.

Bên kia, nam nhân bị hôn môi mũi chân không thấy vẻ mặt, cũng không có bao nhiêu phản ứng, đối xử lạnh nhạt nhìn Thanh Huy vừa nói ra nước vừa tự lẩm bẩm.

- Ta đời này chính là quỳ trước sư phụ ta, nhưng cũng chưa từng hôn qua!!!!! Phải chết muốn mạng!!!

Vẻ mặt Thanh Huy đau khổ phun hết nước miếng trong miệng ra, sau đó liều mạng súc miệng, lại nhổ ra, quay đầu ánh mắt ai oán nhìn nam nhân kia:

- Đại lễ như vậy đã đủ trả lại ân tình của ngươi rồi chứ?

Giống như là nghe thấy người đeo mặt nạ phát ra một tiếng cười khẽ, nhưng hắn lại gật đầu, biểu thị ân tình này coi như là trả.

- Đại ân khó tả, nếu không có cao nhân ra tay tương trợ thì chắc chắn chúng ta sẽ hung nhiều lành ít.

Giống như những ân nhân khác cũng không thích Du Thiếu Khanh, một khi Du Thiếu Khanh nói chuyện hoặc là có ý muốn đến gần thì hắn nhất định sẽ quăng một ánh mắt lạnh lẽo qua, làm cho bước chân của Du Thiếu Khanh đứng tại chỗ, không động đậy.

Vì vậy Du Thiếu Khanh thức thời, những thế ngoại cao nhân này nhất định là không thích gần người.

- Không biết cao nhân muốn đi đâu?

Cao nhân trầm mặc, nhìn Thanh Huy rồi chậm rãi lên tiếng:

- Cù Sơn.

- Cù Sơn?

Du Thiếu Khanh kinh hỉ:



- Ta và Thanh Huy cũng đi về hướng bên kia, nhưng hắn muốn đi An Dương, ta muốn đi phân bộ Viêm Môn ở bên kia. Bởi vậy, chúng ta đi cùng đường!

Nói ý bên ngoài, cao nhân và chúng ta một đường đi thôi, trên đường tốt có một chiếu ứng.

Mà cao nhân suy nghĩ một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Thanh Huy, lại gật đầu.

Cảm giác rất kỳ quái: Người này xuất hiện rất kỳ quái, bọn hắn vốn không quen biết, vì sao lại phải là chính bọn hắn? Mặc dù Thanh Huy cũng không biết tình huống cứu Du Thiếu Khanh, nhưng hắn vẫn tích cực hướng lên, có lòng hiệp nghĩa thật là ít năm. Mà nam nhân trước mắt này, cả người lộ ra khí tức lạnh lẽo, giống như toàn bộ người dưới ánh mắt của hắn đều thiếu hắn, nhìn thấy loại chuyện này thì nên ngồi yên đứng ngoài quan sát, như vậy nhúng tay vào, thật sự là làm trái ấn tượng của hắn.

Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì hắn cũng gật đầu, ba người chỉ có thể đi cùng đường.

Trên đường đi, Thanh Huy đều đi bên phải Du Thiếu Khanh, nam mang mặt nạ bên trái. Không vì cái khác, Thanh Huy nghĩ nếu chuyện của Du Thiếu Khanh giang hồ đều biết, như vậy người nam này cũng phải biết, như vậy ra tay tương trợ có phải là vì bảo tàng hay không? Chính bọn hắn chỉ là vì tốt hơn Du Thiếu Khanh?

Thanh Huy không biết nói, nhưng hắn vẫn đi ở giữa.

- Thanh Huy, ta phát hiện kiếm của ngươi dùng không được tốt, hơn nữa, vì sao lại có lúc sử dụng như là... Dùng đao?

Trên đường không có gì để nói chuyện, Du Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng nói.

- Ngươi biết võ học à?

Thanh Huy kinh ngạc.

- Biết một chút, sao ngươi lại dùng kiếm giống như dùng đao vậy?

Du Thiếu Khanh lướt qua, từ đầu đến cuối đều tò mò về chuyện này:



- Đúng không? Cao nhân?

Nam tử mang mặt nạ từ đầu đến cuối đều không nói cho bọn hắn tên họ, vì vậy Du Thiếu Khanh chỉ có thể gọi một tiếng cao nhân.

- Ừm.

Nam tử mang mặt nạ trả lời một tiếng.

- Bởi vì, sư phụ ta giao cho ta rất nhiều, mười tám vũ khí, ta đều hiểu sơ sơ.

Trên mặt Thanh Huy tràn đầy gió xuân nói xong, chính phát hiện sắc mặt Du Thiếu Khanh cổ quái.

- Sư phụ của ngươi có phải có thù với ngươi hay không?

- Sư phụ của ngươi có thù với ngươi!

Trong lòng buồn bực xấu hổ thành giận, Thanh Huy không thể nào nghe được người khác nói sư phụ của hắn hoặc là nói bọn hắn có liên quan đến một loại chuyện không tốt:

- Cha của ta đối với ta rất tốt!

- Vậy hắn dạy ngươi nhiều thứ như vậy à? Không biết nói tạp mà không tinh à?

- Sư phụ muốn ta học nhiều hơn!

- Cắt, trời mới biết.

Hai người đều không khỏi há miệng, đều không phát hiện khí tức của nam tử mang mặt nạ bên cạnh đã hạ thấp rất nhiều, khí tức nguy hiểm đang bốc lên từ bên ngoài.