Chương 20: Hai Trăm Năm Mua Ba Con Ngựa

Thanh Huy cắt đứt lời nói của Du Thiếu Khanh, xa xa nhìn thấy có người ở đây, trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng không cần kéo dài nữa, lập tức phóng về phía trước.

Vốn chỉ là bởi vì vượt qua ngọn núi này đã tốn thời gian quá lâu. Đúng như lời của Thanh Huy, Du Thiếu Khanh dưỡng tôn đã quen, đi mấy bước là phải nghỉ ngơi, làm sao cũng không chịu đi. Khi đó Thanh Huy đã muốn, còn không bằng để hắn ở lại quán trọ, một mình hắn tới.

Lúc ấy hắn thật sự nên kiên quyết một chút, nhưng vạn sự đều không có một nếu, hắn mang Du Thiếu Khanh đến là chuyện gì. Có phần không kiên nhẫn phiền phức cũng chỉ có thể chịu đựng, ai bảo hắn dễ hỏng.

Người như vậy, chính là đừng đi ra ngoài.

Trong lòng Thanh Huy khổ sở, bởi vậy khi nhìn thấy phía trước có bóng dáng thôn trang và một sợi khói nhẹ lượn lờ dâng lên thì cảm thấy được giải cứu, lập tức tăng tốc bước chân, bỏ Du Thiếu Khanh lại phía sau.

- Ai, chờ ta!

Du Thiếu Khanh hô to.

Tiểu nhị dẫn đường cho hắn đến một nhà nông hộ khá lớn, ngược lại là có vài thớt ngựa ở phía sau viện nuôi, đang nhàn nhã ăn cỏ.

Chủ nhân nông hộ nói rõ ý đồ đến, biểu thị muốn mua thì giá tiền đương nhiên là không thể thấp hơn, Thanh Huy bị mang đến chọn lựa từng cái, cuối cùng để chủ nhân nông hộ cười híp mắt mua lại giá tiền.

- Hai trăm năm mươi lượng? Ta thấy ngươi đã hai trăm năm rồi, những con ngựa này làm sao có thể tốt như vậy?

Thanh toán tiền, Thanh Huy bị Du Thiếu Khanh kéo sang một bên, cắn răng mở miệng.

- Ồ, ngươi biết những con ngựa này không đáng giá sao?

Phản ứng của Thanh Huy làm cho Du Thiếu Khanh buồn bực, nhấc chân muốn giẫm lên hắn, nhẹ nhàng né tránh, Thanh Huy cười thoải mái:



- Nơi này nhìn cũng không giống như là sẽ có ngựa tốt gì, nhưng cũng coi như là không tệ, huống hồ, chỉ có một nhà này, bán hay không bán đều xem bọn hắn. Lại nói, chuyện này cũng không tính là gì.

- Xem không ra, ngươi thật sự có tiền.

Du Thiếu Khanh liếc mắt nhìn thấy Thanh Huy, vừa chuyển thân muốn rời khỏi, lại bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, trực tiếp cắm xuống đất!

- Ngươi... Tay Thanh Huy bệnh mắt nhanh muốn đỡ người, lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, chân mềm nhũn, muốn ngã xuống.

Hắn ngã xuống, nhưng ý thức vẫn còn đang cố gắng chống đỡ, không hôn mê qua.

- Nha, ngược lại là không tệ nha, có thể chống đỡ không hôn mê dưới chế tác mê hương độc nhất vô nhị của Dược Vương Cốc ta.

Mấy tiếng vỗ tay vang lên, Thanh Huy dùng hết sức lực toàn thân chống cự một trận dược kình mãnh liệt, nhìn thấy chủ nhân của nhà nông kia đang chế giễu hắn.

- Nghe nói tiểu tử ngươi dùng dược liệu cũng không tệ, ta ngược lại cho rằng nó lợi hại, thì ra là có thuốc, nhưng lại không hiểu thuốc.

Đi vào đá vào eo Thanh Huy, nông hộ chủ xoay người kéo Du Thiếu Khanh, nhìn xung quanh, hừ cười một tiếng, râu tóc bạc trắng run lên, có chút buồn cười, chỉ là Thanh Huy không cười ra được.

- Sao nào? Muốn chống đỡ không nổi nữa à? Ha ha, ta không có hứng thú gì với tiểu tử ngươi, nhưng mà Bạch Long bang ngược lại cảm thấy rất hứng thú, bọn họ ăn không ít thiệt thòi trong tay ngươi, ta nghĩ nếu như ta giao ngươi cho bọn họ... Ha ha!

Thanh Huy nghe xong thì mí mắt nhảy lên, nhưng lại không làm được gì, hiện tại hắn không có lực đạo, chỉ là chống đỡ không ngã xuống dùng hết sức lực toàn thân.

Nếu đúng, vậy thì có nam tử mang mặt nạ, thuận tiện.

Hắn cắn răng nhìn người này mang theo Du Thiếu Khanh hôn mê bất tỉnh rời khỏi, Thanh Huy mưu đủ sức, cầm kiếm đột nhiên nhảy dựng lên!