Chuyện này không trách đầu óc của Thanh Huy ngốc, tất cả đều là bởi vì cái tên Giang hồ Bách Hiểu Sanh kia là độc đồ, trong câu chuyện này luôn có một ít thiếu hiệp trượng nghĩa cứu được tiểu thư xinh đẹp, sau đó lấy thân tướng cho phép đoạn chính đi ra.
Mặc dù Thanh Huy cực kỳ khinh thường đối với chuyện này, cho rằng một đại khuê nữ gì đó thì dù sao cũng nên thận trọng một chút, cứu được một mạng lập tức chính là lấy thân tướng cho phép. Nhưng mà, khi gặp phải chuyện này, trong đầu hắn lại xuất hiện bốn chữ lớn lấy thân tướng cho phép!
Trong lòng thầm mắng, Thanh Huy ở trong ánh mắt của thiếu niên kia ho khan một tiếng.
- Công tử coi ta là nói giỡn được rồi.
Một quyển chính kinh, giống như chuyện hắn không thể nào làm được.
- Xoẹt...
Thiếu niên cười nhạo, làm cho Thanh Huy không nhìn thấy hắn cười, nhưng lại bị điên rồi, cười lập tức chuyển thành thân.
- Không nói đùa thì đừng nói là còn muốn làm thật?
Giọng điệu này còn có chút giống sư phụ của hắn!
Thế là, Thanh Huy ngượng ngùng, có chút không biết nói cái gì. Căng tóc, nhìn thiếu niên muốn từ trên lưng ngựa đứng dậy, Thanh Huy vẫn vươn tay ra giúp đỡ.
- Cảm ơn.
Hướng Thanh Huy gật đầu, thiếu niên giống như còn chưa hoàn toàn khôi phục từ trong dược hiệu kia, thân thể còn có chút lắc lư, suýt nữa ngã xuống ngựa, cũng may là Thanh Huy nhanh tay đỡ lấy hắn.
- Hoặc là, ngươi nằm trên cổ ngựa đi.
Chỉ chỉ vào cổ mã, Thanh Huy chân thành mở miệng.
- Không cần...
Thiếu niên nhìn con ngựa kia, lắc lắc đầu.Đoán qua một chút, cẩn thận dò xét Thanh Huy ở bên cạnh một phen, phát hiện người này có chút anh tuấn, một chút nhìn lại chính là thiếu hiệp làm cho người ta thích.
- Tại hạ là thiếu khanh, không biết tên của thiếu hiệp là gì?
Ngồi vững vàng, Thiếu khanh nhìn Thanh Huy triển lộ một nụ cười hữu hảo.
- Thanh Huy.
Thanh Huy và bơi thiếu khanh vừa đi về phía trước, vừa bắt chuyện đơn giản. Mà nói đi nói lại, đương nhiên là nhắc đến chuyện vì sao bơi thiếu khanh lại bị đuổi gϊếŧ.
- Chuyện này, nói đến thật đúng là không hiểu kỳ diệu!
Trên mặt của hắn hiện lên chút phẫn nộ, một loạt răng trắng cắn xuống môi, môi đỏ răng trắng, rất dễ nhìn:
- Không biết những lời đồn đại mà những con tôm tép kia nghe được từ đâu, nói là bảo tàng kia ở trong nhà ta! Càng có quan hệ với ta! Bản thân ta đúng là không thể nào biết được!
- Bảo tàng? Bảo tàng gì?
Lỗ tai Thanh Huy bắt được hai chữ trọng yếu nhất, vì vậy liên tục hỏi ra.
Sao hắn chưa từng nghe nói về chuyện có bảo tàng? Chẳng lẽ là trường kỳ ở trên đỉnh núi đợi đợi, cách biệt với thế giới bên ngoài lợi hại như vậy à? Nhưng mấy tháng trước ra ngoài hắn cũng chưa nghe nói, mà hôm qua cũng có truyền thứ trở về, càng không nhắc đến bảo tàng gì!
Hắn đã nói, cái gì mà Bách Hiểu Sanh giang hồ tất nhiên là thổi ra rồi, suốt ngày trong giang hồ đều biết nam nam nữ nữ đang trong tình yêu, đại sự giang hồ cũng không biết nói! Xem ra, trở về để vạch trần cái mặt thật kia rồi!
- Ngươi không biết nói à?
Mặc Thiếu Khanh kinh ngạc, mảy may kiêu ngạo nhìn Thanh Huy, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn quái vật:
- Sớm một tháng ngay trên giang hồ truyền ra, mỗi người đều biết có một bảo tàng như vậy, người đoạt được sẽ có thể đạt được thứ hắn muốn nhất!
- Không biết...
Thanh Huy nghiêm túc lắc đầu, nàng nghe xong miêu tả đơn giản của bơi thiếu khanh, lông mày từ từ nhíu lại:
- Trên đời còn có thứ như vậy sao? Sau khi đạt được, nếu như muốn thiên hạ vô địch thì sao? Chẳng lẽ khuếch đại lời đồn đại? Mà bảo tàng lợi hại như thế thì sao có thể liên quan đến ngươi được?
Nghe xong, Đa Thiếu khanh chỉ nhìn Thanh Huy lắc đầu:
- Thật không biết ngươi là thật không biết hay là giả không biết, phụ nữ trẻ em đều biết chuyện, ngươi là một người võ công tốt như thế sẽ không nói...
- Chuyện này có liên quan đến ta, còn phải nói đến sự tồn tại của bảo tàng kia.
Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, câu lên tấm lòng hiếu kỳ của Thanh Huy.
- Có gì đó?