Chương 11: Lấy Thân Tướng Cho Phép Coi Như Là

Chờ trận gió này thổi đủ lâu, hắn tin tưởng bên kia không có thuốc bột lưu lại thì chuyện này mới qua. Loại chuyện này hắn cũng không dám mạo hiểm, lỡ như lưu lại chút ít như vậy hắn hút vào, vậy thì chơi thoát.

Khi đi ngang qua những người đang nằm la liệt trên mặt đất, Thanh Huy phát hiện nam nhân nói chuyện khách sáo hành động không khách sáo kia, một cước hung hăng giẫm lên trên mặt, sau đó mới rời khỏi, giống như vừa rồi ngã xuống vì hút thuốc bột.

Dáng vẻ rất thanh tú, thật không sai, chỉ là không có khí phách của mình. Còn có, hoàn toàn không có cách nào so với sư phụ của hắn.

Thanh Huy kéo thiếu niên kia đến, lắc lắc sợi tóc đang tản mát trên mặt hắn, nhìn mấy cái sau đó kết luận.

Tỉnh, tỉnh.

Thanh Huy nhẹ nhàng rung động thiếu niên chật vật, bất đắc dĩ phát hiện dược liệu kia thật sự là quá mạnh, hoàn toàn không thể có dấu hiệu thức tỉnh.

Có chút khó xử quay đầu nhìn người ở cùng một chỗ, Thanh Huy nhìn thân thể của thiếu niên này, cũng không giống như là có thể tỉnh lại trước đó, sau đó tự mình đào thoát.

- Ai, cứu người cứu được ngọn nguồn, đưa Phật đưa lên trời, gặp ta coi như ngươi kiếm lời.

Tay viết chữ tiến vào dưới nách người, Thanh Huy dùng sức ôm lấy trực tiếp vác lên vai, phát hiện gia hỏa này thật sự là nhẹ không giống một người đàn ông.

Lúc định quay đầu lại tìm hắn để cưỡi ngựa, lại đột nhiên phát hiện con ngựa kia đã chạy rồi!

- Này, này tìm được ngựa ở đâu, nhát gan sợ phiền phức như thế!

Người trên vai run lên run khiêng càng dễ chịu, Thanh Huy âm thầm chửi mắng Lam Minh, sau đó quay đầu lại nhìn, phát hiện trên những cây ven đường có vài thớt ngựa.



Có lẽ là nhưng người xui xẻo này? Thanh Huy quay đầu lại, hì hì cười một tiếng, sau đó mang theo thiếu niên kia lập tức đi qua, chọn lấy con ngựa nhìn xem, sau đó ném người trên vai lên, đỡ lấy xác nhận không biết lúc nào ngã xuống mới rời khỏi một con ngựa khác, một tay nắm lấy dây cương của con ngựa đang chở thiếu niên kia, Thanh Huy một đường chậm rãi đi về phía trước.

Lúc này, hắn không thể nào buông tha cho thiếu niên này được, dù sao cũng phải tỉnh lại cho hắn, hỏi thăm xem nhà hắn ở đâu, nếu như không có ngân lượng thì hắn có thể cho hắn một chút để hắn trở về thật tốt.

Nếu tính toán như vậy, Thanh Huy dẫn dắt con ngựa không tốt đi sắp rồi, ngộ nhỡ làm tiếp tục gây ra phiền phức cho thiếu niên kia.

Thật ra nếu như Thanh Huy dẫn dắt thiếu niên kia ngồi chung một ngựa thì hắn cũng không cần sợ hắn sẽ rớt xuống, chỉ là hắn không hiểu không thích ở gần người khác.

Gãi đầu, Thanh Huy nghĩ, hắn muốn gần gũi với sư phụ của hắn hơn một chút, nhưng hắn nghĩ đến tình mặt tinh xảo của Già Lam kia, thỉnh thoảng lại trêu chọc một chút, hắn cảm thấy đời này vô vọng.

- Ai... Sư phụ, cười cười một tiếng mười năm ít à! Cười xem ta đây này!

Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Thanh Huy chỉ dám phát biểu suy nghĩ trong lòng khi không có ai ở đây.

- A... đau nhức...

Lúc này, thiếu niên tỉnh lại mở mắt ra, phát hiện toàn bộ người bị treo ở trên lưng ngựa, bụng đau đớn, vì vậy lên tiếng.

- Tỉnh rồi à? Có gì đáng ngại không?

Nghe thấy âm thanh này, Thanh Huy lập tức im miệng, nhích lại gần thiếu niên đang ngồi bên cạnh con ngựa kia, cười hỏi, cười không có chút nguy hiểm nào.

- Thiếu niên ngươi đột nhiên thấy có người tới gần, lập tức cảnh giác lui lại, nhưng sau khi nhìn thấy là mặt của Thanh Huy thì hắn lại nhíu mày, sau đó mở miệng thử hỏi:



- Ngươi là ai?

- Ta? Ta vừa vặn cứu được ngươi, nói một cách đơn giản thì ta là ân nhân của ngươi!

Đột nhiên nhắc đến điểm này, Thanh Huy lập tức cảm thấy mình rất không thể nào làm ân nhân của người khác, bởi vậy nói chuyện có chút chạy:

- Không cần cảm tạ, Đường Bất Bình giúp một đám rất đơn giản!

Thiếu niên lo lắng nói:

- Là ngươi cứu ta? Vì sao ngươi...

- Kỳ quái, ngươi đừng nói muốn báo đáp ta chứ?

Thanh Huy đắm chìm ở trong thế giới của mình, đột nhiên phát hiện thiếu niên này không dựa theo kịch bản trong đầu hắn, vì vậy nghi hoặc:

- Nói chuyện lấy thân tướng cho phép đi, nhưng mà ta khẳng định là đừng.

Thiếu niên:

- ...

Đầu óc người này sao lại có chút ngốc?