Chương 13: Lý Do Đuổi Gϊếŧ Rất Đơn Giản

Sơ Sơ Khanh cẩn thận quan sát Thanh Huy, xác định hắn thật sự không biết nói, không khỏi nói thầm: "Có chuyện lạ, trên mặt mới mở miệng, nói đến sự tồn tại của bảo tàng.

Mười mấy năm trước, bởi vì triều đình phân tranh, không ít môn phái trong giang hồ bị cuốn vào, các môn phái khác ít nhiều cũng bị thương tích, mà trong lúc đó lại có môn phái muốn chiếm đoạt hoặc là bị diệt, bởi vậy sau khi triều đường ổn định lại, giang hồ cũng uể oải hơn rất nhiều, các phái thực lực bị tổn thương nặng, mỗi phái đều tĩnh dưỡng sinh tức, lúc này lại đột nhiên có một người quật khởi.

Trong thời gian ba năm, các đại môn phái uể oải chỉ thu nạp rất nhiều máu tươi, mà người kia lại là một môn phái nhanh chóng lớn mạnh, có được số tiền tài không đếm xuể, võ công cao thâm khó lường. Mà tất cả những điều này đều đúng như tên bang phái kia là Thiết Ưng minh.

Thiết Ưng Minh đúng như tên của nó, như hùng ưng vừa bay lên trời, cũng như vẫn thạch đọa địa ngục.

Giống như sao chổi, trong nháy mắt đã, năm năm của minh chủ Thiết Ưng Minh đột nhiên rời khỏi, một người biến mất không thấy đâu. Giống như hắn xuất hiện.

- Mà chính là một người quật khởi lại biến mất, để lại một chuyện bảo tàng, truyền ra ngoài.

Thiếu khanh liếc mắt nhìn Thanh Huy, nói rất nhiều, làm cho miệng của hắn có chút làm.

- Ừm, chuyện đó có liên quan gì đến ngươi chứ?

Thanh Huy gật đầu, đưa bình nước cho thiếu khanh.

- Bởi vì...

Lúc nói chuyện, vẻ mặt của hắn lập tức oán giận:



- Bởi vì lúc minh chủ của Thiết Ưng minh rời khỏi là đi về phía nhà ta! Cuối cùng hành tung cũng biến mất ở đó!

- Chính là như vậy à?

Thanh Huy suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ còn có gì đó không nói.

- Chính là như vậy!

bơi thiếu khanh nghiến răng nghiến lợi.

- Thật sự là, đoạn chương lấy nghĩa, không có chỗ dựa thì không có chỗ dựa, bọn họ có bệnh à?

Thanh Huy chỉ chỉ đầu óc của mình, sau đó nhìn thấy mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào bơi thiếu khanh, sau đó nhìn xuống dưới.

Lập tức, Thanh Huy cảm thấy hắn chỉ sai chỗ...

- Vậy người nhà của ngươi... Hiện tại sẽ không biết à?

Thanh Huy nghĩ lại, những chuyện này vẫn là có liên quan đến toàn bộ gia tộc của hắn.

- Vì trốn tránh những người lòng mang theo ý đồ xấu đuổi gϊếŧ, chúng ta chia nhau ra rời khỏi, ai biết... Ta bị... Hiện tại ta cũng không biết bọn hắn ở đâu.



Thiếu khanh lắc đầu, vẻ mặt sa sút.

Nhìn thấy một lần bơi thiếu khanh cúi đầu không nói, Thanh Huy cũng không biết nói cái gì. Hắn xưa nay không biết an ủi người khác, đến lúc này tiện tay vội vàng chân loạn, nhưng vẫn phải nói chút gì, vì vậy đưa tay đập vỗ bả vai của bơi thiếu khanh nói:

- Yên tâm, nhất định không sao!

- Chính là bọn họ!

Thiếu khanh còn chưa trả lời thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát. Thanh Huy liếc mắt một cái, phát hiện là người trước đó hắn đánh ngã!

- Nguy rồi! Ngươi tỉnh bọn họ cũng nên tỉnh! Quá lớn rồi!

Lời nói của Thanh Huy vừa dứt, tay đã hung hăng đập vào mông của bơi thiếu khanh.

Con ngựa hí dài một tiếng, nâng vó lên lập tức vọt ra ngoài, đáng thương còn không kịp bơi thiếu chút nữa đã bị quẳng xuống lưng ngựa cho quẳng tàn!

Thanh Huy không quản nhiều như vậy, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam nhân trước đó khách khách sáo khí nói chuyện với hắn đang một mình xông lên phía trước, vẫn rất lợi hại một tay giữ dây cương vọt lên phía trước, sau đó buông tay ra, cực kỳ đẹp trai từ trong bao đựng tên sau lưng rút ra một mũi tên, dựng vào sau lưng nhắm chuẩn Thanh Huy đang bắn ra.

- Bà nội nó, lại bắn tên nữa rồi!

Thanh Huy khẽ cắn răng, hung hăng kẹp chặt bụng ngựa, giơ roi đánh lên, con ngựa liền chạy như điên đuổi theo phía trước.