Chương 2: Cho tôi mượn ô của bạn

Chương 2: Cho tôi mượn ô của cô

Giang tiểu thư có thể nói cảm ơn với bà sao?

Đây thực sự là chuyện chưa từng có từ trước đến nay!

Dì Sài cảm thấy Giang tiểu thư nhất định là sốt đến hồ đồ luôn rồi, nếu không cô sẽ không bao giờ nói lời cảm ơn với người khác. Vì vậy, bà đắp chăn cho Giang Minh Hạ xong thì lại thẫn thờ mà đi ra ngoài.

Giang Minh Hạ mê man nằm trên chiếc giường lớn vừa mềm mại vừa thoải mái nhưng cô lại không dám nhắm mắt. Bởi vì, cô sợ nhắm mắt lại rồi thì khi mở mắt ra cô sẽ lại trở về trong căn phòng ngủ nhỏ bẩn thỉu đó và phải đối mặt với người đàn ông kinh tởm kia.

Mặc dù, Giang Minh Hạ đã rất cố gắng để tỉnh táo nhưng mà hai mí mắt của cô lại bắt đầu đánh nhau không ngừng, cuối cùng cô cũng không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô thực sự đã trở về căn hộ một phòng ngủ, khiến cho cô tuyệt vọng kia và bọn họ đã thực sự kết hôn với nhau!

Người đàn ông kia từng bước đi về phía cô, hắn ta nở nụ cười khoe trọn hàm răng đã ngả vàng do khói thuốc lá, cô sợ hãi, bất lực và tràn đầy tuyệt vọng!

Khi cô bị gia đình người chú giao cho người đàn ông đó, Giang Minh Hạ đã biết lần này cô toang rồi. Cô vừa nghĩ cách trốn thoát, vừa dùng tài sản thừa kế vốn không hề có để kìm hãm người đàn ông này lại.

Nhưng mà người đàn ông này cũng không có ngốc, làm sao có thể từ bỏ miếng mỡ trong miệng chỉ vì những thủ đoạn nhỏ nhặt của Giang Minh Hạ. Về sau, Giang Minh Hạ bị hắn ta ép buộc dưới sự đe dọa và dụ dỗ. Người đàn ông đó có sự kiêng dè và tính toán nên mới có thể nhẫn nhịn suốt một tháng trời, hắn ta đợi đến đêm tân hôn rồi mới nghiêm túc mà “làm việc”.

Nụ cười dâʍ ɭσạи trên khuôn mặt người đàn ông hiện lên một tia tàn nhẫn, trong mắt của Giang Minh Hạ, hắn ta trông hung dữ đến đáng sợ, giống như một con quỷ từ địa ngục bò ra, nhe răng nanh lao về phía cô!

Giang Minh Hạ đột nhiên ngồi bật dậy, cô thở hổn hà hổn hển, bộ đồ ngủ mềm mại như lụa trên người cô ướt đẫm mồ hôi. Cô ngước mắt nhìn đồ đạc và khung cảnh quen thuộc xung quanh thì mới nhận ra mình vừa gặp ác mộng.

Trong mắt Giang Minh Hạ tràn ngập sự mơ hồ, chuyện cô cùng người đàn ông kia kết hôn là ác mộng, nhưng mà những chuyện đã xảy ra kia, cô thực sự đã trải qua nó.

Cô đưa hai tay ra trước mắt, những ngón tay thon dài trắng nõn như củ hành, không còn khô khốc như xưa nữa, cũng không còn có những vết nứt to do sương nữa.

Cô vén chăn ra bước xuống giường, đi đến đứng trước gương, người trong gương không còn là người phụ nữ có nước da tái nhợt không còn giọt máu, nhìn như người sắp ba mươi tuổi nữa, mà là một nụ hoa tràn đầy sức trẻ, sắp nở ra một bông hoa xinh đẹp!

Nhìn cô gái mười sáu tuổi còn xanh mơn mởn ở trong gương, đôi mắt của Giang Minh Hạ dần trở nên tĩnh mịch. Kiếp trước, cô tin nhầm người ở bên cạnh, lại không có được sự chỉ dẫn của cha mẹ nên cô mới bị người khác dẫn đi sai đường. Cô đã làm liên lụy đến vô số người, cha mẹ của cô cũng là vì cô mà gián tiếp chết thảm, còn có nhà ông nội cô và ba người anh em họ, kết quả không thể cứu vãn này đều là do cô gây ra...

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trái tim của cô như muốn rỉ máu, đến lúc cô hiểu ra mọi chuyện thì đã quá muộn rồi. Sau những bi kịch lần lượt xảy ra, cô chợt nhận ra cô mới chính là vũ khí để đánh bại gia đình cô, nguyên nhân là vì những người đó đều quan tâm đến cô!

Bởi vì họ quan tâm đến cô nên cô mới trở thành vũ khí để đánh bại họ.

Sau khi trọng sinh, đối với những người quan tâm đến cô, cô sẽ cố gắng hết sức để khiến họ hạnh phúc, sẽ không để họ bị tổn thương hay thất vọng thêm lần nào nữa!

Về phần những người đã dụ dỗ cô đi sai đường, khóe miệng Giang Minh Hạ hiện lên một tia giễu cợt, chẳng phải các người đã tìm đủ mọi cách để “nuôi dưỡng” ra một ác nữ hay sao? Để tôi cho các người thấy như thế nào là ác nữ!

Đúng vậy, ở kiếp này, cô vẫn chưa sẵn sàng để làm một người tốt.

Giang Minh Hạ ngồi lại trên giường, cô cầm nhiệt kế điện tử cạnh giường áp lên trán, nhiệt độ đã giảm xuống còn 37,8 độ nhưng đầu cô vẫn còn choáng váng và khó chịu. Cô nhìn những khóm hoa tử vi ở bên ngoài, những bông hoa mỏng manh và duyên dáng, hoa màu trắng nở ra hòa lẫn vào hoa màu hồng, đều là những màu sắc mà cô yêu thích.

Giang Minh Hạ mặc vào một bộ quần áo thường ngày, cô định ra ngoài đi dạo và nghiêm túc nhìn lại thế giới này.

“Tiểu thư, cô vẫn chưa hạ sốt, hay là về phòng nghỉ ngơi tiếp đi ạ.”

Cô gặp dì Sài ở trước cửa phòng, bà đang chuẩn bị mang canh đậu vào cho cô.

Giang Minh Hạ rất biết ơn người bảo mẫu thực sự quan tâm đến cô này, kiếp trước cô mù quáng ngu ngốc, không nhìn ra được người xung quanh cô ai là người tốt, ai là người xấu, kiếp này cô phải mở to mắt ra mới được, nhìn cho thật rõ ràng.

“Tôi ra ngoài đi dạo, dì cứ đặt canh đậu trên bàn đi, lát về tôi uống sau.” Giang Minh Hạ nói xong thì liền đi về phía cầu thang.

“Bên ngoài đang mưa, cô mang ô theo đi!”

Sau khi dì Sài nói xong, bà nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh của Giang Minh Hạ thì nhất thời có chút ngẩn người, Giang tiểu thư chưa bao giờ nói chuyện với bà một cách ôn hòa như vậy, hơn nữa, bà cũng chưa từng nhìn thấy qua vẻ mặt bình tĩnh của cô bao giờ, vẻ mặt đó giống như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng vậy.

Giang tiểu thư, hình như đã thay đổi rồi.

Dì Sài lắc đầu, làm sao một người có thể thay đổi tính tình chỉ sau một đêm được? Chắc do bà đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tuy khu biệt thự này không được coi là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Nam An, nhưng mà cây xanh và cơ sở vật chất ở khu này rất tốt, mỗi biệt thự còn được bố trí một khoản sân nhỏ hình chữ nhật rộng 10 mét vuông, có thể dùng để trồng hoa, trồng rau, nuôi mèo, nuôi chó.

Khoảng sân nhỏ trong nhà Giang Minh Hạ tràn ngập những bông hoa tử vi mà cô yêu thích. Ngoài ra, cô còn nuôi thêm một chú chó chăn cừu Đức tên là Jake.

Lúc này, có một người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh Jake, người đàn ông này khoảng tầm ba mươi tuổi, cơ bắp của anh ấy rất vạm vỡ bởi vì anh ấy là một người lính đặc chủng đã xuất ngũ. Do vợ chồng Giang Vân Chính trả giá rất cao nên anh ấy mới làm vệ sĩ cho vị đại tiểu thư ngang ngược mới mười mấy tuổi đầu.

Tần An nhìn cô gái đang cầm ô đứng trước mấy khóm hoa tử vi, dung mạo của cô tuy xinh đẹp nhưng vẫn còn có chút ốm yếu, chắc là cô bị sốt chưa khỏi. Nghe nói lần này cô vì một bạn nam trong lớp mà đánh nhau với bạn cùng lớp, đúng là mất mặt chết đi được!

Đúng là trong nhà cô có chút tiền thật, nhưng lại không biết nên làm gì thì mới tốt.

Đáy mắt của Tần An tỏ vẻ khinh thường, anh ta cúi đầu xuống và làm bộ như không nhìn thấy Giang Minh Hạ.

Giang Minh Hạ đứng trong sân một lúc rồi đi về phía bên ngoài của khu biệt thự. Kiếp trước, sau khi cha mẹ qua đời, cô không bao giờ quay lại đây nữa, nơi này cũng được bán đấu giá để trả nợ.

Bên ngoài khu biệt thự có một chuỗi siêu thị rất lớn, được mở riêng cho khu biệt thự này, một số cư dân gần đây cũng đến để mua đồ nên có rất nhiều người ở đây.

Cơn mưa nhẹ như lông bò nên trên đường cũng không có nhiều người cầm ô.

Nhưng mà Giang Minh Hạ vẫn đang cầm ô, cô cứ cầm như vậy mà không có mục đích rõ ràng nào cả. Cô chậm rãi bước đi trên vỉa hè, nhìn khung cảnh quen thuộc hai bên đường khiến cô dần chìm vào trong hồi ức, vì vậy, cô không để ý đến rằng có hai người từ phía sau đυ.ng vào cô, nhìn họ có chút vội vã.

Giang Minh Hạ không chú ý bị một người trong đó đυ.ng trúng, chân cô không vững mà ngã xuống đất, ô cũng rơi sang một bên, nhưng hai người đó vẫn rời đi mà không quay đầu nhìn lại.

Giang Minh Hạ đứng dậy, nhìn quần áo lấm lem bùn đất mà trong lòng cô thầm khó chịu, cô nhặt ô lên che lại trên đầu. Khi cô đang định đi tiếp thì đột nhiên trong đầu cô vang lên một tiếng “ding” giòn giã, sau đó lại có một giọng nói không có âm sắc tiếp tục vang lên.

“Hệ thống pha chế toàn năng bất khả chiến bại đã được mở khóa. Ký chủ đã đạt đến tiêu chuẩn để ràng buộc và sẵn sàng bị ràng buộc.”

“Kiểm tra các chỉ số của ký chủ…”

“Hệ thống pha chế toàn năng bất khả chiến bại đang ràng buộc…”

“Do thế giới chênh lệch múi giờ, hệ thống bị trì hoãn, gói quà của người mới sẽ được cấp sau.”

Giang Minh Hạ sửng sốt, hệ thống pha chế toàn năng bất khả chiến bại? Là cái quái gì vậy chứ!

Ngay giữa lúc cô đang bối rối, thì có một bàn tay to lớn đặt trên vai cô, có một người đàn ông chui vào ô của cô và ôm cô vào lòng.

Trong lòng Giang Minh Hạ run lên, cơ thể cô lập tức trở nên căng thẳng, bên tai cô vang lên một thanh âm vô cùng từ tính.

“Cho tôi mượn ô của cô dùng một lát.”