Chương 1: Trở lại tuổi mười sáu

Giang Minh Hạ cầm chậu nước rửa chân cẩn thận đi về phía phòng ngủ, nước trong chậu có màu nâu đen, ở trong đó có ớt. Vào mùa đông, rửa chân bằng nước ớt đun sôi có thể trị được chứng bệnh lạnh chân ở một mức độ nào đó.

Trong phòng ngủ, có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế, hai chân trần đang đặt trên giày, cau mày ngồi tựa lưng vào ghế, hắn ta đang nhắm mắt thì nghe thấy động tĩnh nên mở mắt ra, rồi liếc nhìn Giang Minh Hạ với đôi mắt đυ.c ngầu.

“Nấu nước rửa chân tốn nhiều công sức như vậy sao, tôi nuôi cô chỉ để ăn thôi hả!” Người đàn ông hung hãn trừng mắt nhìn Giang Minh Hạ, nhìn thấy cô đứng bất động ở cửa hắn liền hét lên: “Còn không mau đặt xuống nhanh lên, đợi tôi tự mình làm hay sao!”

Giang Minh Hạ sợ hãi đến nỗi cả người co rúm lại, cô vội vàng đặt chậu nước rửa chân vào giữa hai chân của người đàn ông, nhưng vì động tác quá nhanh nên nước nóng bắn vào mu bàn tay khiến cô giật cả mình vì đau, chậu nước rửa chân rơi xuống kêu loảng xoảng, tuy nước chưa đổ hết ra đất nhưng đã bắn tung tóe vào chân người đàn ông.

Người đàn ông hét to, tức giận đá chân về phía Giang Minh Hạ khiến cho cô phải lùi lại, “Con khốn này, cái gì mà thiên kim tiểu thư bị vứt bỏ, tôi thấy cô chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng. Cô cũng chỉ là một công cụ để nối dõi tông đường thôi, có làm được cái gì nữa đâu!”

Giang Minh Hạ ngồi bệt xuống đất, mặc cho người đàn ông chửi bới sỉ nhục, ánh mắt của cô trống rỗng đờ đẫn. Cô còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi nhà của người chú, nhưng cô không ngờ rằng cô rời khỏi hang cọp lại gặp ngay phải hang sói!

Nghĩ đến một tuần nữa là sinh nhật thứ hai mươi hai của mình, trong lòng của cô liền tràn đầy sự tuyệt vọng. Hai mươi hai tuổi là độ tuổi kết hôn hợp pháp, đến lúc đó cô sẽ phải gả cho người đàn ông này!

Người đàn ông này năm nay đã bốn mươi ba, hơn cô hai mươi mốt tuổi, đương nhiên cô không muốn gả cho một người đàn ông như vậy, nhưng sự “không muốn” của cô cũng chẳng có tác dụng gì. Sau khi mọi việc đã được quyết định xong xuôi, cả nhà người chú gửi cô đến đây trước một tháng như thể họ đang tránh ôn dịch, mặc dù cô đã làm trâu làm ngựa trong nhà người chú những ba năm, nhưng cũng không nhận được từ họ sự quan tâm nào cả.

Người đàn ông này ở trước mặt Giang Minh Hạ không giấu diếm một cái gì cả, từ ăn uống, chơi gái cho đến cờ bạc, lúc hắn ta uống nhiều do đánh bạc thua sẽ đánh Giang Minh Hạ để trút giận. Ngày thường, Giang Minh Hạ rất giống một nô ɭệ, cô thường xuyên bị người đàn ông sai khiến đến rối tung rối mù, nếu hắn ta không thích thì sẽ đánh, sẽ mắng cô.

Hôm nay, nước rửa chân nóng hổi tạt vào chân hắn ta, cô bị đánh đập tàn nhẫn như vậy nên chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được, cảm nhận được cảm giác nóng cay khiến toàn thân Giang Minh Hạ phát run. Làn da tái nhợt và bong tróc của cô vốn đã tệ rồi, bây giờ trông cô lại càng xanh xao hơn, độ tuổi hai mươi hai tràn đầy trẻ trung mà trông cô như một người sắp ba mươi vậy!

“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây rửa chân cho tôi đi! Cái thứ chẳng ai cần đến!” Người đàn ông vừa ngồi lại trên ghế vừa chửi rủa.

Giang Minh Hạ ngồi đó không động đậy, rửa chân cho hắn ta? Cô mím môi và quay đầu đi.

Người đàn ông vẫn luôn hít khí lạnh mà xoa xoa đôi chân nóng đỏ của mình, tính tình của hắn ta vốn đã nóng nảy, hiện tại lại nhìn thấy con khốn kia dám từ chối hắn ta, điều này khiến cho tà khí xông thẳng lên đầu hắn ta.

“Tôi nói lại một lần nữa, cô lại đây rửa chân cho tôi!” Vẻ mặt người đàn ông hung dữ mà nói từng chữ một.

Cả người của Giang Minh Hạ run rẩy, cô cắn môi dưới không nói gì và cũng không nhúc nhích.

Người đàn ông tức giận, cúi người xuống lật đổ chậu nước rửa chân nóng hổi đổ lên khắp mặt của Giang Minh Hạ, cô hét lên, cảm giác nóng rát trên mặt như có kiến

ăn tuỷ chạy thẳng vào tim cô, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng lên và những bong bóng nước lớn bắt đầu xuất hiện trên mặt của cô.

Giang Minh Hạ đau đến nỗi muốn che mặt lại nhưng lại không dám, nước mắt chảy dài trên mặt của cô, cơn đau càng thêm dữ dội.

Nhưng mà người đàn ông lại không vì điều này mà bình tĩnh lại, hắn ta biết người phụ nữ này coi thường hắn ta, một tiểu thư nhà giàu sa sút, một người phụ nữ ngay cả khả năng tự nuôi sống bản thân cũng không có, vậy mà lại dám coi thường hắn ta?

Người đàn ông bốc hỏa bừng bừng, bước lên túm lấy tóc của Giang Minh Hạ, hung hăng đập đầu cô vào tường!

Giang Minh Hạ làm sao chống lại được sức lực của đàn ông, cô lại không có chút phòng bị nào nên cứ bị hắn ta đập mạnh vào tường. Rất nhanh sau đó, trong mắt của cô toàn là máu đỏ tươi, nhưng trong đầu cô lại chợt nảy ra một ý nghĩ.

Trước năm mười bảy tuổi, cô đã làm rất nhiều việc xấu, hại rất nhiều người, liên lụy đến rất nhiều người, đây nhất định chính là quả báo...

Tầm nhìn của Giang Minh Hạ dần dần tối sầm lại.

……

Trong một khu biệt thự gần khu đô thị thành phố Nam An.

Dì Sài lo lắng đi loanh quanh ngoài cửa, từ lúc tiểu thư tỉnh dậy cho đến giờ thì cô ấy đã ngồi một chỗ bất động gần như cả nửa ngày rồi. Bà đã gọi điện thoại cho ông chủ và phu nhân nhưng nhanh nhất cũng phải là chiều ngày mai họ mới trở về.

Dì Sài là bảo mẫu được vợ chồng Giang Vân Chính thuê về để chịu trách nhiệm việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Giang đại tiểu thư, công việc này lương rất cao nhưng lại không dễ làm, nhất là Giang đại tiểu thư lại là một người vừa kiêu ngạo lại vừa rất ngang ngược, cô ấy thực sự rất đáng sợ và cũng rất đáng ghét.

Vì vậy, bảo mẫu của Giang đại tiểu thư đã được thay hết đợt này đến đợt khác, hầu như không ai trong số họ có thể làm việc được tròn một năm, dì Sài là một trong số ít người đã làm việc được gần hai năm, điều này khiến cho vợ chồng Giang Vân Chính rất vui, tiền lương của bà không ngừng tăng lên, những ngày lễ tết, ngoài được nhận tiền thưởng thì bà còn nhận được những bao lì xì lớn từ họ.

Chẳng có mấy người có thể chịu đựng được con gái của họ nên có thể giữ được bà ấy bao lâu thì giữ!

Tối hôm qua, Giang đại tiểu thư đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp, nghe nói cô vì một bạn nam cùng lớp mà đánh nhau, kết quả là cô đã ngã xuống bể bơi, vậy nên khi cô trở về nhà liền phát sốt, mãi đến sáng nay cô mới tỉnh lại.

Dì Sài rất muốn đi vào đo nhiệt độ cho cô, nhưng vì chuyện ngày hôm qua nên bà lại do dự, thường thì tâm trạng lúc này của Giang tiểu thư là cáu kỉnh nhất, lúc này mà bà đi vào, bị mắng cũng coi như là nhẹ nhàng nhất rồi!

Bà đã gần năm mươi tuổi rồi nên thực sự là bà cũng không muốn bị một đứa trẻ mười mấy tuổi chửi rủa, nhưng khi nghĩ đến tình trạng cơ thể của cô ấy, bà lại thở dài, dù sao cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, cha mẹ cô ấy bởi vì công việc nên trong một thời gian dài đã không ở bên cạnh cô ấy, nên tính tình có thất thường cũng là điều dễ hiểu. Bà đã gần năm mươi rồi sao lại đi so đo với một đứa trẻ làm gì cơ chứ?

Nghĩ đến đây, dì Sài bưng thuốc hạ sốt và nước ấm bước vào phòng, Giang Minh Hạ ngơ ngác ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, thất thần nhìn từng khóm tử vi nở rộ ngoài cửa sổ sát đất.

Thấy vậy, dì Sài nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, cô còn thấy khó chịu không? Nhiệt độ cơ thể bây giờ của cô là bao nhiêu rồi, nếu vẫn không hạ được thì chúng ta phải uống thuốc, nếu không sẽ gây tổn hại rất lớn cho cơ thể…”

Giang Minh Hạ ghét nhất là uống thuốc, nhắc đến uống thuốc nhất định sẽ khiến cho cô tức giận, cho nên dì Sài nói rất là cẩn thận.

Nhưng lần này sau khi bà nói xong, Giang Minh Hạ lại không hề có phản ứng, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của cô như nhìn xuyên thấu được vạn vật, ánh mắt trầm tĩnh mà trước nay dì Sài chưa từng nhìn thấy, như thể cô đã trải qua hết những thăng trầm của đời người và nếm trải mọi cay đắng trên đời.

Dì Sài giật mình, sau đó lại cảm thấy mình nhìn lầm, một đứa trẻ mười sáu tuổi mới lên cấp ba sao có thể có được ánh mắt như thế được. Ngay lập tức, bà trở nên lo lắng cho đứa trẻ này, chắc hẳn cô ấy đã kiệt sức rồi.

“Tiểu thư, cô đừng có cử động trong lúc tôi đo nhiệt độ cho cô.” Dì Sài cầm nhiệt kế điện tử chỉ vào trán Giang Minh Hạ, sau một tiếng bíp, màn hình nhỏ màu xanh lá cây hiển thị 38,5 độ.

Quả nhiên là càng sốt cao hơn!

Dì Sài nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc hạ sốt, đưa cho Giang Minh Hạ, tay còn lại bà đưa cốc nước ấm cho cô.

“Tiểu thư, cô phải uống thuốc này vào!”

Dì Sài đã chuẩn bị nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô, thậm chí còn chuẩn bị nghe cô nói mấy câu khó nghe, nhưng không ngờ bà lại nhìn thấy một khuôn mặt mang theo nụ cười hài lòng.

“Cảm ơn dì.”