Chương 43

Tu sĩ chủ trì vừa kinh ngạc trước độ kịch tính của cuộc tỷ thí, vừa âm thầm đánh giá Vạn Bảo Bảo.

Không biết trong tông từ khi nào xuất hiện một tân đệ tử như thế này, vài năm sau nhất định sẽ là một đại nhân vật.

Tu sĩ cười gật đầu với Vạn Bảo Bảo: "Ngươi có thể đi xuống chờ lĩnh thưởng."

Vạn Bảo Bảo vừa nghe được, hóa ra không phải đánh không, còn có thưởng a.

Lại nhìn lôi đài, Trì Chương hai chân không dùng được lực, vịn mép lôi đài nửa ngày không đứng lên.

Tốt xấu gì cũng là tự mình động thủ, cô về tình về lý nên đi giúp một tay.

Vạn Bảo Bảo thuấn di đến bên cạnh lôi đài, vươn tay về phía Trì Chương: "Đa tạ đã nhường, để ta đỡ ngươi."

Trì Chương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Vạn Bảo Bảo, ngượng ngùng nói: "Ta, ta dậy được."

Vạn Bảo Bảo nhìn Hổ Nha sư huynh cùng một vị tu sĩ khác đang chuẩn bị lên đài, nhỏ giọng nói với Trì Chương: "Bây giờ không phải lúc cậy mạnh, chúng ta không thể làm chậm trễ cuộc tỷ thí tiếp theo đúng chứ?"

Vạn Bảo Bảo biết rất rõ, bọn họ chỉ là món khai vị trước trận đấu, kế tiếp mới là trọng điểm.

Cô không nói lời nào đỡ cánh tay Trì Chương, dìu hắn đi lại khu vực nghỉ ngơi của đệ tử Đằng Các Tông.

Trì Chương rất cường tráng, dìu hắn cũng không nhẹ chút nào, thiếu chút nữa kéo theo Vạn Bảo Bảo ngã xuống đất.



Vạn Bảo Bảo không nghĩ tới hành động trong lúc vô ý của cô lại lọt vào trong mắt rất nhiều người.

Lúc tỷ thí không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối nhân xử thế hòa ái, đây mới là phong phạm của người tu tiên.

Một vị trưởng lão của Đằng Các Tông rất tán thưởng tác phong của Vạn Bảo Bảo, luôn miệng tán thưởng.

Các trưởng lão ngươi một câu ta một câu, trò chuyện rất vui vẻ.

Hai tông trưởng trên đài cao, ngay từ đầu sau khi gật đầu chào hỏi vẫn không nói lời nào, không khí trầm mặc phảng phất có thể đóng băng vạn vật.

Vốn tưởng rằng hai vị tông trưởng vài năm không gặp, kiểu gì cũng phải ba hoa khoác lác một phen, không ngờ lời nói ra một bàn tay cũng có thể đếm được.

Các trưởng lão ở bên dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút buồn bực.

Đợi Vạn Bảo Bảo dìu Trì Chương xong, trở lại trận doanh của Thượng Nguyên Tông.

Cừu Ương không biết đã đi đâu, cũng không ở trong đám đệ tử chuẩn bị tỷ thí.

Các sư huynh sư tỷ còn lại đi lên phía trước, cười nói với Vạn Bảo Bảo: "Trách không được vừa lên đài liền buông lời tàn nhẫn, sư muội là chân nhân không lộ tướng a."

Vạn Bảo Bảo cười gượng nói: "... Đâu có đâu có, ta còn kém xa các sư huynh sư tỷ."

Tỷ thí của mình vừa kết thúc, trái tim treo lơ lửng của Vạn Bảo Bảo trong nháy mắt thả lỏng xuống, còn có tâm tình xem trận đấu kế tiếp.



Hổ Nha sư huynh trên lôi đài cùng một đệ tử khác ngang tài ngang sức, thi pháp thu pháp, chiêu thức đánh ra vô số, hai người ngươi tới ta đi, thực lực sàn sàn nhau.

Vạn Bảo Bảo xem mà kích động, đột nhiên bàng quang phát lực, nhắc nhở Vạn Bảo Bảo ý thức sự tồn tại của nó.

... Sao cô lại quên chuyện này chứ?

Bàng quang vận sức chờ phát động giống như còi hơi trên nồi hấp, thổi kèn sắp vỡ đê.

Vạn Bảo Bảo: Cô không thể nhịn nữa... sắp nổ rồi.

Cô lặng lẽ đến gần cửa sau, mở cửa, len lén chạy ra ngoài.

Mới vừa đóng cửa xong, cô như con chó nhỏ chạy như điên trong vườn hoa.

Xuyên qua vườn hoa muôn hồng nghìn tía là rừng cây xanh um tươi tốt.

Vạn Bảo Bảo vừa chạy vừa cởi dây quần, cuốn áo ngoài lên tới lưng, đề phòng lát nữa dính lên chất lỏng gì đó.

Thân cây quá hẹp, không che được thân hình của cô, Vạn Bảo Bảo đi vào trong rừng cây, rốt cục tìm được một tảng đá lớn.

Vạn Bảo Bảo đưa lưng về phía tảng đá nhanh chóng cởϊ qυầи, vừa định xả nước, chợt nghe thấy trong bụi cỏ phát ra tiếng vang rì rào.

Vạn Bảo Bảo: ... Trong rừng còn có dã thú?