Chương 42

Nếu như vận khí của cô không tốt, Trì Chương vừa vặn là một tráng hán linh hoạt, vậy dựa vào trọng tải cùng tốc độ, lực sát thương của hắn sẽ tăng gấp bội, cô phải tận lực kéo ra khoảng cách, không nên cận chiến.

Tất cả suy nghĩ chỉ gói gọn trong vài giây.

Người chủ trì hô bắt đầu, Vạn Bảo Bảo đã dẫn đầu dịch chuyển, nhảy ra một khoảng cách lớn, một là phòng ngừa Trì Chương thi pháp công kích thẳng, hai là nhảy đến khu vực an toàn để quan sát động tác của đối phủ.

Trên đài cao, tông chủ Thượng Nguyên Tông và tông chủ Đằng Các Tông ngồi sánh vai, hai người nhìn tỷ thí trên sân, biểu tình ngưng trọng, không nói một lời.

Cừu Ương đứng đầu các đệ tử, dường như có chuyện gì muốn làm, sau khi chào hỏi tu sĩ phía sau xong thì đi về phía cửa sau sân diễn luyện.

Cùng lúc đó, Viên Xuân nhìn thấy động tác của Cừu Ương, sau khi hắn rời đi một lát, cũng mang theo Trường Kỳ rời khỏi chỗ ngồi.

Tỷ thí nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng trong bóng tối gió nổi mây phun, thổi lên một tầng sương mù nồng đậm.

Sau khi Vạn Bảo Bảo nhanh chóng di chuyển hai lần, liền phát hiện một vấn đề làm cho cô rất kinh ngạc.

Bàng sư thúc vẫn luôn quan sát trận đấu nở nụ cười.

Trận đấu này, Vạn Bảo Bảo sẽ thắng.

Vạn Bảo Bảo: ... Là ảo giác của cô sao? Trì Chương này hình như không phản ứng kịp tốc độ của cô?

Vạn Bảo Bảo mỗi ngày đối mặt với Bàng sư thúc là đại năng Chân Viên Kính, mỗi đêm lại đối mặt với bia ngắm điên cuồng, bất kể là cái nào thì cũng không phải là tốc độ mà một đệ tử Thanh Mông Cảnh bình thường có thể đuổi kịp.

Bởi vậy, động tác của Vạn Bảo Bảo đối với Trì Chương mà nói chẳng khác nào một đạo ánh sáng...



Trì Chương: ... Tại sao cô ta lại biết bay?

Vạn Bảo Bảo chần chờ vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lay động.

Tia sáng lóe lên, chính xác nhắm vào đầu gối Trì Chương.

Không lệch một phân một tấc.

Trong sân rộng lớn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Trì Chương.

Vạn Bảo Bảo nhìn ngón tay mang bao tay trắng bạc của mình trước, lại nhìn Trì Chương ôm chân tru lên trên lôi đài.

Mặc dù cô chưa từng bị chùm sáng đánh trúng, nhưng cũng có thể đoán được có bao nhiêu đau đớn,

Vạn Bảo Bảo rụt vai, hỏi người chủ trì bên cạnh lôi đài: "... Còn tiếp tục thi đấu không?"

Nếu còn tiếp tục, Vạn Bảo Bảo sẽ không băn khoăn Trì Chương bị thương mà không động thủ.

Ngược lại, cô sẽ thừa thắng xông lên, khoái đao trảm loạn ma, để cho cuộc tranh tài này nhanh chóng chấm dứt.

Đồng cảm với kẻ thù chính là tìm tội cho mình.

Cô rất rõ điều này.



Tu sĩ chủ trì cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành thế này, hắn dừng một chút, hỏi Trì Chương luôn miệng kêu thảm thiết: "Ngươi còn thi đấu được không?"

Đau thì đau, Trì Chương vẫn run rẩy bò dậy, lau mồ hôi trên trán, cứng rắn nói: "Đấu!"

Có thể bị đánh bại, nhưng tuyệt đối không thể nhận thua.

Trì Chương vừa dứt lời, Vạn Bảo Bảo kích thứ hai đã nối gót xông tới, trực tiếp đánh trúng đầu gối còn lại của hắn.

Trì Chương hoàn toàn té ngã trên mặt đất, bày ra tư thế chụp ếch.

Không đợi hắn kịp làm gì, Vạn Bảo Bảo vận dụng khẩu quyết thu pháp, bọc Trì Chương cường tráng lại, nâng hắn lên.

So với ngọn lửa không thể khống chế, Trì Chương to lớn dễ nâng hơn rất nhiều.

Vì thế, mọi người trên khán đài liền nhìn Vạn Bảo Bảo thoải mái ném Trì Chương ra khỏi lôi đài.

Trì Chương cảm thấy mình giống như bị một cái vại tương lớn trong suốt bao lấy, hắn không ngừng giãy dụa, lại căn bản giãy dụa không thoát, chờ hắn rốt cục được giải phóng hai tay, cả người đã bị ném ra khỏi sàn đấu.

Sân diễn luyện trong nháy mắt liên tiếp vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là thực lực nghiền ép.

Trì Chương ở trước mặt tiểu cô nương kia, không có bất kỳ lực đánh trả nào.

Trong hội trường thanh âm quá lớn, Vạn Bảo Bảo hắng giọng hỏi tu sĩ chủ trì: "Như vậy đã tính là kết thúc chưa?"