Chương 41

Vì để cho các đệ tử dự thi của Thượng Nguyên Tông thống nhất cách ăn mặc, sư thúc xế chiều hôm qua phát cho cô một bộ trường sam màu vàng nhạt chỉ có đệ tử Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh mới có thể mặc.

Mái tóc dài vén ra sau đầu, trong vẻ đẹp dịu dàng mang theo một cỗ anh khí.

m thanh xung quanh ồn ào, Vạn Bảo Bảo đang định lẻn ra ngoài đi nhà xí, chợt nghe thấy phía trước có người kêu lên: "Vạn Bảo Bảo, Vạn Bảo Bảo, chuẩn bị xuất chiến."

Vạn Bảo Bảo kẹp hai chân, thân thể không khỏi run lên.

Sao lại nhanh như vậy!

"Vạn Bảo Bảo!" Tu sĩ áo lam phía trước nhíu mày hô lớn.

Vạn Bảo Bảo vội vàng giơ tay: "Ở đây, ta tới ngay."

Có lẽ là do căng thẳng quá mức, Vạn Bảo Bảo bỗng nhiên cảm thấy bàng quang của mình trong nháy mắt mất khống chế... Nướ© ŧıểυ và căng thẳng giao nhau, đã không phân biệt được là đâu với đâu.

Hổ Nha sư huynh đang làm nóng người, cười cổ vũ nói: "Sư muội, cố lên!"

Trong đầu Vạn Bảo Bảo hỗn loạn, tay phải nắm chặt, dùng sức lắc lư.

Tham gia tỷ thí tổng cộng có chín đệ tử cùng ba vị trưởng lão, ba vị trưởng lão và tông trưởng cùng nhau ngồi ở trên khán đài.

Lúc lên lôi đài phải bay từ trên xuống mới đủ khí thế.

Vạn Bảo Bảo một đường chạy về phía trước, gần như tất cả sư huynh sư tỷ đều động viên cô, chạy tới nơi cô mới phát hiện, người đứng đầu tiên chính là Cừu Ương.

Cừu Ương vẫn như cũ, trên mặt mang theo chút ý cười, phảng phất trời sinh đã có một đôi môi rạng rỡ... Vừa tao nhã lại ổn trọng.



Nhưng hôm nay sắc mặt Cừu Ương có chút trắng bệch, lộ ra đôi môi đỏ hơn thường ngày.

Vạn Bảo Bảo lễ phép gật đầu, dưới sự thúc giục của lam y chân nhân, như thỏ con chạy lên lôi đài.

Theo hai đệ tử Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh lên đài, sân diễn luyện trong nháy mắt sôi trào.

Nhìn thấy đối thủ của mình, trái tim Vạn Bảo Bảo lập tức vọt lên cổ họng.

Đối phương là một tráng hán mặt non choẹt, ít nhất cao hơn cô nửa cái đầu, một thân gân thịt.

Vạn Bảo Bảo: ... Tráng hán này bao nhiêu tuổi rồi? Đánh nhau với một "thiếu nữ" như cô không phải là khi dễ người khác sao?

Tu sĩ chủ trì trận đấu bắt đầu giới thiệu tên họ hai bên, Vạn Bảo Bảo mới biết được tráng hán này họ Trì, gọi Trì Chương.

Trì Chương hai tay gập lại, hai bắp tay cứng rắn cong lên, mang theo lực uy hϊếp.

"Vạn tu sĩ, xin chỉ giáo."

Vạn Bảo Bảo trong lòng sóng lớn mãnh liệt, trên mặt giả vờ bình tĩnh, ôm quyền hoàn lễ nói: "Trì tu sĩ... Thi đấu là nhất, hữu nghị là hai."

... Xong rồi, cô căng thẳng nên đã nói ngược.

Những lời này của Vạn Bảo Bảo vào tai người Đằng Các Tông chẳng khác nào là khıêυ khí©h.

So với tình hữu nghị giữa hai tông phái, tu sĩ này lại coi trọng tỷ thí hơn!

"Trì Chương, đừng nương tay!"



"Đừng hạ thủ lưu tình a, Trì Chương!"

...

Vạn Bảo Bảo: ...

Trì Chương không nghĩ tới nữ tử khả ái gầy yếu đối diện lại có khí khái như thế: "Hay cho câu tỷ thí là nhất, Vạn tu sĩ, Trì mỗ sẽ toàn lực ứng phó!"

Trên khán đài, Chu Linh nghe thấy Vạn Bảo Bảo nói thì nhảy lên, theo dòng người hô to: "Vạn Bảo Bảo! Uy vũ! Lên đi!"

Quách Chi Sơn hừ lạnh: "Coi như có cốt khí."

Tiểu Thuyền khát khao nhìn Vạn Bảo Bảo: "Vạn tỷ tỷ thật dũng cảm."

Lại dám khıêυ khí©h tu sĩ cường tráng như vậy.

Nếu hối hận có thể thực chất hóa, như vậy Vạn Bảo Bảo đã sớm bị hối hận bao phủ.

Lời đã nói ra ngoài, bát nước đổ đi không thể hốt lại, cô chỉ có thể lựa chọn xông!

Càng khẩn trương, đầu óc Vạn Bảo Bảo càng bình tĩnh.

Cô đang phân tích Trì Chương sẽ ra tay như thế nào.

Chỉ nhìn dáng người, Trì Chương vô cùng cường tráng.

Như vậy, động tác của Trì Chương có khả năng rất lớn sẽ bị hạn chế bởi hình thể, sẽ không quá linh hoạt, cho nên cô có thể dựa vào tốc độ để tấn công từ nhiều hướng.