Chương 12

Cô không biết tuổi của thân thể này đến tột cùng là bao nhiêu, nhưng dựa vào chiều cao mà nói, cũng chỉ khoảng mười sáu đến mười tám tuổi.

Đợi nửa ngày, tờ giấy tiếp theo cũng không tới.

Vạn Bảo Bảo lúc này mới phát hiện, trên bàn không còn tờ giấy nào nữa.

Chồng giấy cao ngất như một ngọn núi nhỏ lúc ban đầu, bất tri bất giác đã bị cô xem hết.

Điều này có nghĩa là, sau này cô có thể ngủ ngon không mộng mị rồi đúng không?

Kỳ thật tính toán một chút, trong từ điển Tân Hoa hiện đại cũng chỉ mới ghi chép được hơn tám vạn chữ Hán, Đạo Thủy Văn ở đây nhất định sẽ không nhiều hơn chữ giản thể ở hiện đại, phương pháp học tập không cần ôn tập này của Vạn Bảo Bảo, hiệu suất đương nhiên là nhanh hơn.

Vạn Bảo Bảo xoa tay, theo thói quen chuẩn bị sẵn tư thế tỉnh lại.

Hai chân cuộn tròn trước người, toàn thân cong thành một vòng tròn.

Trong lòng cô thậm chí còn mơ hồ có chút chờ mong, có khả năng cô vừa tỉnh lại là có thể xuyên trở về hay không?

Cảm giác trời đất quay cuồng lập tức đến, Vạn Bảo Bảo từ trong mộng tỉnh lại, trong lòng mặc niệm, quay về đi!

Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là, thứ nghênh đón cô không phải là tiếng chuông báo thức của điện thoại di động, mà là Chu Linh lớn giọng gọi cô dậy...

Vạn Bảo Bảo vừa ăn cháo thịt dê nóng phỏng miệng, vừa suy nghĩ đêm nay còn nằm mơ nữa hay không.

Ăn xong miếng cháo cuối cùng, Vạn Bảo Bảo thỏa mãn thở ra một hơi. Hơi nóng còn sót lại của cháo bay lên trong tiết trời đầu xuân, tạo thành một đóa hoa sương trắng.

Hai canh giờ học buổi sáng kết thúc, một đám tiểu đệ tử đi theo Bàng sư thúc luyện đạo pháp.



Đạo pháp chủ yếu chú ý thi, thu, tán, ngưng, về phần biến hóa có thuật ngự kiếm, phải chờ bọn họ nhận sư phụ mới có thể học.

Cái gọi là Thi, nói đơn giản chính là ngắm bắn, chỉ chỗ nào bắn chỗ đó.

Thu, chính là đem đạo pháp của mình và đối thủ hóa thành hư vô, vung tay áo, cực kỳ thích hợp để trang bức.

Tán, ngược lại với Thi, thuộc về công kích, là một loại đạo pháp tung lưới rộng rãi, sử dụng rất sảng khoái, nhưng nếu không có đạo pháp thâm hậu, chưa tới một khắc sẽ cạn kiệt thể lực.

Về phần Ngưng, phải đến Đằng Vân Cảnh mới có thể lĩnh ngộ được nhân pháp hợp nhất.

Đem thổ nạp và hoàn cảnh phong thủy xung quanh hợp hai làm một, chính mình hóa thành một luồng khói trong thiên địa liền có thể điều khiển phong thủy vũ hỏa và lưu động trong thiên địa.

Về miêu tả của Ngưng, Vạn Bảo Bảo đọc từ đầu tới cuối hai lần vẫn không hiểu, cái này viết còn rối não hơn cả triết học Mác - Lênin.

Các tiểu đệ tử cũng giống như Vạn Bảo Bảo, phải bắt đầu học từ tay không so chiêu. Các công phu như nhào lộn, chồng chuối đều là cơ bản.

Ban đầu Vạn Bảo Bảo còn buồn bực vì sao phải học những thứ này, sau đó cô suy nghĩ cẩn thận.

Nếu sau này thật sự giao thủ với người khác, trong lúc thi triển đạo pháp cũng không thể thiếu các hành động né tránh như nhào lộn, đâu thể chỉ dậm chân tại chỗ xuất đạo pháp, vậy chẳng khác nào chờ bị người khác nhắm trúng.

Đạo pháp bọn họ học được đều chỉ là da lông, ngay cả Thi đơn giản nhất cũng chỉ là trình độ tiêu chuẩn ngoài ba mét. Đại năng trên thế gian, khoảng cách Thi gần nhất cũng là trăm bước, người lợi hại còn có thể cách trăm ngàn bước bắn lá rụng.

Theo Chu Linh nói, cô ấy vào tông môn sớm hơn Vạn Bảo Bảo một năm, hiện tại đã là một năm rưỡi. Bàng sư thúc khen Chu Linh gần đây đạo pháp luyện không tệ, Thanh Mông Cảnh Nhất Thanh đã qua, sau khi lên Nhị Thanh sẽ có sư phụ tới dẫn Chu Linh đi.

Các đại môn phái tu tiên đều có phương thức thu đệ tử tương tự nhau, phần lớn đều là mộ danh mà đến, ai cũng muốn đưa hài nhi nhà mình tu tiên.

Thế gian cực kỳ tôn sùng tu tiên giả, trong nhà nếu có một đại năng, ít nhất có thể chiếu cố mấy đời nhà bọn họ.