Chương 7: Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi

"Chuyện ma quỷ, nếu anh ấy thật sự cảm thấy quạnh quẽ thì hoàn toàn có thể về nhà ở, cha mẹ em cầu còn không được. Hơn nữa anh trai giữ chị ở bên người nhiều năm như vậy, nếu như đối với chị không có suy nghĩ gì, chị cũng sẽ tới tuổi kết hôn, anh ấy chung quy cũng phải cân nhắc chuyện chung thân đại sự của chị—"

Thẩm Tịch Dao đảo mắt, "Anh ấy có thúc giục chị tìm đối tượng không? Cho dù là nói đùa?"

Hề Mạn cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu.

"Xem đi! Anh ấy còn thúc giục em, rõ ràng so với chị em còn nhỏ hơn một tuổi!

"Nói như vậy, anh ấy nhất định có tâm tư khác." Thẩm Tịch Dao càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, "Không được, em lại quay đầu thăm dò anh ấy."



Rút kinh nghiệm từ thất bại lúc trước, Hề Mạn lần này vẽ sứ Thanh Hoa rất tốt. Thẩm Tịch Dao nói chờ ngày mai nung xong sẽ cho cô xem thành quả.

Hề Mạn không có chuyện gì khác, buổi chiều lập tức trở về biệt thự.

Về đến nhà chào hỏi dì Mạc một tiếng, cô lập tức lên lầu.

Tay đặt lên tay nắm cửa, Hề Mạn liếc mắt nhìn phòng ngủ Thẩm Ôn phía đối diện.

Lầu hai tổng cộng có ba căn phòng, phòng ngủ chính và thư phòng hướng nam, phòng ngủ phụ hướng bắc.

Lúc trước Thẩm Ôn mang cô tới, để phòng ngủ chính của hướng nam cho cô, chính mình ở phòng ngủ phụ.

Mấy năm nay, Thẩm Ôn chiếu cố cô vô cùng cẩn thận, cô cũng bất tri bất giác coi anh trở thành người nhà duy nhất.

Dù biết như vậy là dối với lòng mình, cô cũng cảm thấy chua xót.

Trên đời này, có Thẩm Ôn che chở cô mới có thể có ngày hôm nay.

Cô luôn tự nói với mình, hai người bọn họ chỉ cần có thể tiếp tục như vậy cũng rất tốt rồi.

Nhưng lời nói của Thẩm Tịch Dao, giờ phút này khiến trong lòng cô thêm một phần hy vọng.

Trở về phòng ngủ nằm sấp trên giường, điện thoại di động của cô mở ra hộp thoại wechat của Thẩm Ôn, nhìn lại lịch sử nói chuyện phiếm của cô và Thẩm Ôn.

Một tháng anh đi công tác, tin nhắn cô gửi tới sau khi anh làm xong đều sẽ trả lời.

Thỉnh thoảng anh rảnh rỗi còn có thể gọi video với cô. Anh không nói nhiều nhưng sẽ rất kiên nhẫn nghe cô kể những chuyện xảy ra gần đây.

Có lẽ Thẩm Tịch Dao nói không sai, Thẩm Ôn thích cô.

Nếu như không thích, anh sẽ không mang cô tiến vào trung tâm vòng bạn bè của anh, sẽ không ngầm đồng ý để những người anh em kia gọi cô là chị dâu nhỏ.

Anh hẳn là muốn cưới cô, như vậy bọn họ có thể chân chính trở thành người một nhà.

Cô cảm thấy đáy lòng không thể khống chế mà nổi sóng, đó là một loại cảm giác có thể làm cho người ta an tâm.

Hề Mạn giấu hai má vào dưới chăn, khóe miệng điên cuồng giương lên.

Vui vẻ quá mức, Hề Mạn không nhớ rõ ngủ thϊếp đi lúc nào, còn mang theo tâm tình vui sướиɠ đánh một giấc mộng đẹp.

Đang say sưa trong mộng, cô bị tiếng thông báo wechat từ điện thoại đánh thức.

Bất mãn mở mắt ra, Hề Mạn mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã nhập nhèm tối.

Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối như mực, chỉ có màn hình điện thoại di động bên gối có chút ánh sáng.

Cầm lên nhìn một cái, là Thẩm Tịch Dao gọi tới.

Ngón tay điểm nút màu xanh lá cây nhận lấy, Hề Mạn một lần nữa nhắm mắt lại, cả người lười biếng: "Làm sao vậy?"

Nghe ra giọng cô không đúng, Thẩm Tịch Dao bên kia trầm mặc hai giây: "Chị ngủ rồi?"

"Nhàn rỗi không có việc gì, ngủ bù."

"Cuộc sống sau khi chị từ chức thật sảng khoái! Em vừa tan ca, gần đây mẹ em lải nhải muốn em đi xem mắt, em không muốn về nhà quá sớm. Dù sao anh trai em cũng chưa về, hai chúng ta cùng đi Tần Lan Các ăn cơm đi? Em thèm ăn tôm đuôi phượng ở đó."