Chương 6: Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi

Hề Mạn cầm điện thoại di động dựa vào lưng ghế, ngón tay chạm vào ảnh chân dung wechat của Giản Chước Bạch, tiến vào trang chủ.

Do dự thật lâu trên phím "Xóa người liên lạc", cuối cùng cô vẫn thoát ra.

Anh vừa mới phát một dòng trạng thái, hiện tại đột nhiên xóa anh thì hình như sẽ rất kỳ quái.

Hai người bọn họ đã sớm không phải là người cùng một thế giới, có wechat hay không cũng không sao cả.

"Chị Mạn Mạn—" Thẩm Tịch Dao bỗng dưng lại gần, "Ồ, chị làm gì vậy?"

Hề Mạn hơi giật mình, tắt màn hình di động đặt sang một bên, cười với cô: "Không có gì, vừa rồi anh em nói sẽ về ngay."

Ánh mắt Thẩm Tịch Dao mập mờ: "Sao anh ấy chỉ nói với chị mà không nói với em?"

Hề Mạn giả vờ giận đánh yêu cô một cái: "Là chị chủ động hỏi anh ấy, em lại không hỏi."

"Chị Mạn Mạn, chuyện của hai người, anh trai em có đề cập qua không?"

Vẻ mặt Hề Mạn khó hiểu: "Nói cái gì?"

Thẩm Tịch Dao trừng mắt nhìn cô, "Mấy năm nay bên cạnh anh ấy ngoại trừ chị cũng không có người khác phái, lại đối xử với chị như châu như bảo, so với em gái ruột là em còn để ý hơn, ngay cả đám anh em bên cạnh anh ấy cũng thường nói đùa gọi chị là chị dâu Ba tương lai. Anh ấy đã sắp tròn ba mươi tuổi, cũng nên cân nhắc tới chuyện lập gia đình."

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Hề Mạn có chút ảm đạm.

Thật ra cô không nhìn thấu tâm tư Thẩm Ôn, từ khi tốt nghiệp đại học cho tới bây giờ, mọi người trong giới đều nói tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, các anh em của anh cũng thường xuyên trêu chọc gọi cô là chị dâu nhỏ, những điều này anh chưa bao giờ làm sáng tỏ, cũng không ngăn cản.

Nhưng trên thực tế, cô và Thẩm Ôn ngay cả tình nhân cũng không tính.

Thẩm Ôn chỉ là săn sóc chiếu cố cô, quan tâm cô, chưa bao giờ vượt qua giới hạn.

Hề Mạn mím môi dưới: "Em biết đấy, tuy rằng chị vẫn ở chỗ anh ấy, nhưng hai chúng ta cũng chưa từng phát sinh chuyện gì. Anh ấy đối xử với chị rất tốt, nhưng chưa chắc là tình yêu nam nữ... Anh ấy nghĩ như thế nào, chị cũng không rõ lắm."

"Anh trai em chưa bao giờ ngỗ nghịch với cha mẹ, lúc trước lại vì giữ chị ở bên cạnh mà không tiếc đối nghịch với cha mẹ, đủ thấy vị trí của chị trong lòng anh ấy!"

Nhưng nghĩ đến việc hai người nhiều năm qua không hề tiến triển, Thẩm Tịch Dao cũng dần dần hồ đồ, "Hai người cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, nhiều năm như vậy, thật sự không có phát sinh chút gì?"

Hề Mạn lắc đầu.

Thẩm Tịch Dao nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hề Mạn, mái tóc đen dài cột lỏng lẻo ở phía sau, một sợi tóc đen tùy ý từ thái dương buông xuống, làm nổi bật vẻ mặt điềm tĩnh nhu thuận.

Bề ngoài của cô rất thuần khiết, màu da trắng nõn, là tướng mạo thanh tú lại ngọt ngào vô hại, mi tâm có một nốt ruồi đỏ cực nhạt, mơ hồ lộ ra phong tình câu người.

Nhan sắc này, một cô gái như cô nhìn cũng khó tránh khỏi rung động.

Thẩm Tịch Dao quả thực không thể tưởng tượng nổi: "Anh em rốt cuộc có thể nhịn được hay không?"

Hề Mạn miễn cưỡng cười cười, cầm bút vẽ chấm chút thuốc màu: "Thật ra, hai chúng ta như vậy là tốt rồi."

"Chị và anh ấy không phải anh em, tình nhân không phải tình nhân, ở cùng một chỗ khó tránh khỏi khiến người ta nói xấu. Một người cẩn thận như vậy, nếu không thích chị, sao chưa bao giờ nói ở riêng với chị?"

Hề Mạn nghĩ nghĩ nói: "Năm chị thực tập năm tư, vốn định tự mình ra ngoài thuê phòng ở, dù sao anh trai em giúp chị rất nhiều, chị cũng không tiện làm phiền anh ấy. Nhưng anh em nói công việc bận rộn, thường đi công tác bên ngoài, nếu chị dọn đi thì phòng ở vắng ngắt, nên để chị ở lại, khi anh ấy tan tầm trở về còn có thể có người trò chuyện với anh ấy."