Tân Điềm đứng trên đài quan sát có góc nhìn đẹp nhất, dựa vào lan can nhìn ánh lửa rực rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh cười.
Tần Thời Ngộ chống hai tay ở hai bên người cô. Ở trong mắt người khác, anh như thể đang ôm cô vào lòng.
Anh nhìn nụ cười trên mặt Tân Điềm, hiếm khi cảm thấy Tần Bái làm việc tốt.
Anh bất giác nhếch môi, nở nụ cười đẹp nhất.
“Em thích xem pháo hoa hả?” Giọng anh dịu dàng: “Vậy sau này anh sẽ thường xuyên đi xem pháo hoa với em.”
“Hiếm khi mới xem một lần nên em cảm thấy đẹp mắt. Không cần phải xem thường xuyên, xem nhiều lần sẽ không còn ngạc nhiên nữa.”
Tân Điềm chống tay lên lan can, ngẩng mặt lên, cất giọng nhẹ nhàng: “Tần Thời Ngộ, cảm ơn anh đã dẫn em tới đây, tối nay em vui lắm.”
Cô không thể giấu giếm cảm xúc của mình trước mặt anh, vui hay không vui đều viết hết lên mặt. Thật ra không cần cô nói ra, Tần Thời Ngộ cũng biết bây giờ cô đang rất vui.
Đôi mắt anh sâu thẳm: “Em vui là được rồi.”
Giặc anh rất khẽ, Tân Điềm không hề nghe thấy.
Cô chỉ nhìn pháo hoa trên bầu trời, cả khuôn mặt nhuộm một màu sáng chói lọi.
Dưới màn ánh sáng, nụ cười của cô thật đẹp, đó là nụ cười mà Tần Thời Ngộ muốn giữ gìn cả đời.
Trên boong tàu, Tần Bái chống khuỷu tay lên lan can, hơi ngước mắt nhìn cặp đôi trên đài quan sát.
Anh ta không bảo người đi lên quấy rầy họ, cũng không nói cho đám đông biết hai người họ là ai.
Anh ta biết Tần Thời Ngộ không thích nơi đông đúc và náo nhiệt.
Anh ta chỉ tò mò Tân Điềm đã làm gì Tần Thời Ngộ, mà có thể khiến một người lãnh khốc lạnh lùng từ trong xương tủy nhớ mãi không quên cô suốt mười năm ròng.
Mười năm...
Đời người có mấy cái mười năm cơ chứ?
Tần Bái cảm thấy may mắn vì mình không gặp phải loại con gái như Tân Điềm. Với nhà họ Tần, tình yêu quá xa xỉ và quá vô dụng. Ở mức độ nào đó, thậm chí nó còn là một sự ràng buộc.
Anh ta đã từng chứng kiến rất nhiều cặp đôi đẹp trở thành ân oán tình thù, đến cuối con đường thì cái gọi là tình yêu sâu đậm ấy cũng chẳng bằng mấy đồng bạc lẻ.
“Tổng giám đốc Tần...” Người cất tiếng là Sở Uyển Uyển.
Cô ta nở nụ cười rụt rè, ra vẻ yếu đuối.
Tần Bái không thể nuốt nổi mấy cô gái giả vờ ngây thơ này, huống hồ nếu nói về vẻ ngoài yếu đuối thật sự thì chỉ có Tân Điềm ở phía trên. Cô gái trước mặt này chỉ lộ ra vẻ chẳng có gì để khen.
Anh ta không nói gì, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ gian tà, khí chất mê hoặc lòng người.
Sở Uyển Uyển ngây người bởi gương mặt đẹp trai của anh ta, hồi lâu sau cô ta mới hít sâu một hơi, lắp bắp: “Tổng giám đốc Tần, em và chị Ninh Tuyền vừa rồi chơi ‘thật hay thách’, em thua...”
Nghe vậy, Tần Bái cười nhẹ nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ mỉa mai.
Anh ta lên tiếng, giọng không gợn sóng: “Thế thì sao?”
“Em có thể... hôn lên má anh không? Giọng Sở Uyển Uyển thẹn thùng: “Chỉ một cái thôi.”
Tần Bái nhếch môi, muốn nói ra lời mỉa mai.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chân rời đi, để lại Sở Uyển Uyển đứng đấy, xấu hổ đến độ không biết phải làm sao.
Cô ta đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, dù bên cạnh Tần Bái chưa từng thiếu phụ nữ, Ninh Tuyền là bạn thân của anh ta, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ đồng ý chơi trò tào lao này với bọn họ.
Bây giờ chỉ là suy nghĩ thành sự thật thôi.
Nhưng không ai ngờ rằng Tần Bái đã nhanh chóng vòng lại.
Anh ta liếc nhìn Sở Uyển Uyển, giọng lạnh nhạt: “Không phải cô thua sao? Hôn đi.”
Sở Uyển Uyển ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó run rẩy đi tới.