Chương 61

Thật ra cô ta chỉ chạm nhẹ chóp mũi vào mặt Tần Bái, nhưng trong mắt mọi người, giống như là cô ta đang hôn thật vậy.

Lúc pháo hoa sắp kết thúc, Tân Điềm bị thu hút bởi tiếng trầm trồ, thế là nhìn xuống, đúng lúc thấy cảnh này.

Nhưng giây tiếp theo, Tần Thời Ngộ đã dùng bàn tay ấm áp che đi đôi mắt của cô.

Mặc dù bị che mắt nhưng Tân Điềm không hề bị mất hứng, cô xoay người lại đối mặt với Tần Thời Ngộ: “Anh có nhìn thấy không? Anh của anh được con gái hôn ở dưới đó! Thật sự không ngờ, em vốn còn tưởng anh ấy không dễ gần.”

Tần Thời Ngộ hơi đau đầu.

Anh đợi trò hề bên dưới kết thúc mới bỏ tay ra khỏi mắt cô, tinh tế chỉnh lại tóc cho cô: “Anh ta thật sự không dễ gần.”

Dừng một lúc, anh lại nói tiếp bằng giọng trầm khàn: “Với lại đó không phải là được hôn.”

“Rõ ràng là được hôn mà, sao lại không phải?”

“Em thật sự muốn biết hả?”

Tân Điềm tỉnh táo lại, đỏ mặt: “Em... em... bây giờ em không muốn biết.”

Trong lúc nói chuyện, cô muốn tránh sang một bên. Tần Thời Ngộ chụp lấy bả vai cô với một lực không mạnh không nhẹ, vừa đủ để cô không thể tránh né.

Đôi mắt anh sâu thẳm, bên trong tựa như nước hồ xao động, vừa dịu dàng lại vừa sâu xa.

Tân Điềm nhìn thấy sự chiếm hữu hiện lên trong mắt anh trong chớp mắt, nhưng nó nhanh chóng bị che đi lấp đi.

Dưới sự bình tĩnh bị kìm nén của anh là một cơn sóng ngầm hung tợn.

Ánh mắt Tần Thời Ngộ nhìn cô... thật sự là không trong sạch.

Không biết đã bao lâu, Tân Điềm nghe thấy anh nói bằng giọng êm tai đến nỗi khiến xương cốt người ta như nhũn ra: “Nhưng Điềm Điềm à, anh muốn cho em biết.”

Anh vừa dứt lời là một nụ hôn nhẹ như lông vũ chạm vào má cô.

Đây là nụ hôn chính thức đầu tiên giữa họ.

Mặc dù Tần Thời Ngộ đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng Tân Điềm vẫn cảm nhận được tình yêu đè nén hết cỡ của anh.

Anh sợ sẽ làm cô sợ, nhưng lại không kiềm chế được mà đến gần cô, thế là hôn quá nhẹ.

Trên người anh có mùi đàn hương rất dễ chịu, đôi môi mềm mại và mát lạnh. Khi môi anh chạm vào má cô, nó mang theo sự dịu dàng của tuyết đầu mùa.

Tân Điềm nhớ lại những gì cô đã cảm nhận trước đây, những bông hoa đào lướt nhẹ trên má cô vào mùa xuân.

Cô vừa hồi hộp lại vừa ngại ngùng, thật sự không biết phải làm sao, đành nhắm mắt lại, mặt đỏ như lửa đốt.

Tần Thời Ngộ đột nhiên nhẹ nhàng nâng mặt cô lên: “Điềm Điềm, em có thể nhìn anh một cái không?”

Lông mi Tân Điềm rung rung, từ từ mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cô thậm chí có thể thấy được nốt ruồi nơi khóe mắt Tần Thời Ngộ.

Trên mặt anh là nụ cười áy náy, khẽ nói: “Làm sao đây? Anh vẫn muốn hơn nữa.”

Tân Điềm chỉ do dự chốc lát, sau đó nghiêng má bên kia về phía anh. “Anh... Anh hôn đi.”

Tần Thời Ngộ sờ lên gò má mềm mại của cô, mắt tối sầm lại.

Anh không nói gì, cúi người đặt lên má cô một nụ hôn.

Trong mắt anh đong đầy sự đam mê và ham muốn mà Tân Điềm khó có thể nhận ra. Chỉ lướt qua thế này làm sao mà đủ?

Van du͙© vọиɠ một khi đã mở thì không thể nào khóa nó lại được nữa.

Anh thậm chí cứ muốn ôm cô thế này, đè cô lên lan can mà hôn môi cô cho đến khi mắt cô ngấn nước, môi đỏ đến nhỏ máu.

Anh đã muốn làm như vậy từ rất lâu.

Nhưng anh không làm.

Anh chỉ thận trọng hôn lên má cô.

Tân Điềm thẹn thùng vùi mặt vào lòng bàn tay anh, hồi lâu sau mới nghe anh nói: “Điềm Điềm, anh thật sự rất rất yêu em.”