Chương 4: Sư Đệ

Thiếu niên đếm sao lại ngồi co quắp trên ghế lắc đầu thổn thức: "Đã từng có 7 đại cường giả chí tôn, bây giờ chỉ còn 5 thôi."

Minh Lật hỏi: "Còn ai chết nữa?"

Thiếu niên đếm sao vui vẻ nói: "Triêu thánh giả Minh Lật của Bắc Đẩu chết tại Bắc Cảnh quỷ nguyên, triêu thánh giả Tống Thiên Cửu của Đông Dương đi sau nàng một bước cũng chết tại Bắc Cảnh quỷ nguyên, nơi này bây giờ lại được xưng thành mộ của triêu thánh giả, ý là ngay cả triêu thánh giả bát mạch thất cảnh đến đây cũng chỉ có đi không có về."

Tống Thiên Cửu ở Đông Dương tới Bắc Cảnh quỷ nguyên làm gì.

Minh Lật cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện, nàng vừa định đặt câu hỏi tiếp, lại nghe thiếu niên đếm sao nói: "Đây đều là những chuyện mà ai cũng biết, sao trông ngươi như mới nghe thấy lần đầu vậy?."

Hắn đứng dậy, hai tay chống lên bàn, thân thể nghiêng về phía trước xích lại gần Minh Lật, ánh mắt mang theo vài phần tò mò dò xét: "Ngươi muốn đi võ viện Bắc Đẩu à?"

Minh Lật nhướn mày, thiếu niên đếm sao đột nhiên trở nên kích động, đập bàn nói: "Vậy bây giờ liền gia nhập võ viện Phi Hồ của chúng ta để lấy thư đề cử của võ viện đi, siêu cấp tông môn sẽ để tùy ngươi chọn lựa luôn! Chẳng quan trọng nó là Bắc Đẩu hay là Nam Tước, Đông Dương hay Thái Ất, tất cả đều không phải là nằm mơ!"

Thiếu niên đọc sách mặt không chút thay đổi: "Hãy lựa chọn cẩn thận."

"Đừng nghe hắn! Cô nương, ta nhìn ngươi cũng không phải tân thủ mới vừa vào Cảm Tri cảnh, lại hướng tới Bắc Đẩu thất tông, khẳng định cũng không phải cá muối*, võ viện Phi Hồ của chúng ta rất cần nhân tài tràn ngập nhiệt tình như ngươi!"

*cá muối: lười biếng. Ko có chủ đích làm gì.

Thiếu niên đọc sách liếc mắt, nhìn từ Minh Lật đang đứng trước bàn từ trên xuống dưới, trông nhu thuận động lòng người, tư thái đoan trang ưu nhã, đúng là tiểu thư nhà giàu không dính khói lửa trần gian, ở trên người nàng căn bản nhìn không ra hai chữ "Nhiệt tình" kia.

Minh Lật hơi cúi đầu, lễ nghi chu toàn nói: "Cám ơn."

Thiếu niên đếm sao ngơ ngẩn, thấy nàng quay người muốn rời đi, vội nói: "Chờ một chút! Ngươi ra khỏi Tế Đan càng đi về phía trước càng cần giấy thông hành xác minh thân phận*, nếu không ngươi chỉ phải đi một vòng xa mới tới được, thậm chí có khả năng cả một đời đều không ra được Chu Tước châu, càng đừng nói gì tới Bắc Đẩu ở rất xa kia."

*Như cmnd/cccd bây giờ á

Minh Lật - người chưa từng bị giấy thông hành làm phiền não bao giờ: ". . ."

"Ngươi không có giấy thông hành đúng không?." Thiếu niên đếm sao nói: " Ta nhìn người rất chuẩn, ta cảm thấy ngươi không có, chắc chắn là ngươi không có."

Minh Lật quay đầu lại chớp chớp mắt, thiếu niên đếm sao bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình như bị đâm xuyên qua, vội che lấy trái tim nói: "Hơn nữa, cuộc so tài tứ phương năm nay vẫn tổ chức ở Nam Tước, đến lúc đó người ở Bắc Đẩu cũng tới, ngươi gia nhập võ viện Phi Hồ của ta xong có thể tham gia võ viện tranh đấu, nói không chừng còn có thể đến tham gia cuộc so tài tứ phương ở Nam Tước trước khi bắt đầu, đến lúc đó ngươi ở trên hội so tài đại sát tứ phương xong lại ở ngay trước mặt mấy người Nam Tước nói ngươi muốn gia nhập Bắc Đẩu. . . Nghĩ như vậy thật kí©h thí©ɧ."

Đúng là biện pháp tốt, chí ít so với nàng phải đi đường vòng nhanh hơn nhiều.

Minh Lật trở lại trước bàn, nói: "Ta gia nhập."

Chỉ trong nháy mắt, thiếu niên đếm sao cầm phiếu gia nhập vỗ lên bàn: "Một lời đã định! Đến đây, điền xong ngươi chính là đệ tử của võ viện Phi Hồ!"

Hắn vỗ vỗ bả vai của thiếu niên đọc sách rồi giới thiệu: "Hắn tên là Phương Hồi, ta tên là Thiên Lý, giờ ta sẽ nói một chút về các phúc lợi của võ viện Phi Hồ—— "



Minh Lật cầm phiếu gia nhập, vấn đề thứ nhất liền làm khó nàng.

Không thể viết tên thật, tuyệt đối không thể viết.

Cũng không thể dùng họ của cha được, như vậy quá rõ ràng.

Mẫu thân cũng không được.

Trong trầm tư chẳng biết tại sao chợt nhớ tới có lúc nàng từng nhàm chán hỏi Chu Tử Tức, vì sao lại lấy tên Tử Tức, là cha lấy hay là mẫu thân lấy.

Sư đệ đang kiểm tra lại trận pháp đã lập trên giấy cười nói: "Là mẫu thân lấy, Tử là dòng dõi, Tức là kết thúc, ý là muốn nguyền rủa một tộc của phụ thân ta đoạn tử tuyệt tôn."

Quỷ thần xui khiến Minh Lật khiến nàng viết xuống giấy một chữ Chu, chờ đến khi nàng kịp phản ứng lại thì Thiên Lý đã vươn người sang nhìn: "Chu?"

Lúc này mà đổi tiếp rất dễ khiến cho người ta nghi ngờ.

Nàng tiếp tục viết.

Thiên Lý ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng: "Chu Lật, tên rất hay! Hoan nghênh ngươi gia nhập võ viện Phi Hồ, từ nay về sau chúng ta chính là hảo bằng hữu có phúc cùng hưởng gặp nạn nhìn tình huống rồi lại nói tiếp!"

Minh Lật điền xong phiếu gia nhập võ viện sau đó giao cho Thiên Lý, ngẩng đầu nhìn về phương bắc thầm xin lỗi cha, xin lỗi tông chủ, gia nhập võ viện chính là Chu Lật, không liên quan gì đến Minh Lật ta đâu.

Sau khi chiêu mộ được đệ tử mới đầu tiên và cũng là duy nhất về sau, Thiên Lý lập tức thu dọn đồ đạc đưa Minh Lật về võ viện.

Thiên Lý nhiệt tình nói: "Đến đây đi, ngươi không có giấy chứng nhận thân phận, khẳng định cũng không có chỗ ở, nếu là đệ tử của võ viện rồi thì từ nay về sau võ viện chính là nhà của ngươi!"

Thế là Minh Lật liền theo hắn đến nơi hẻo lánh nhất ở thành Tế Đan, nhìn thấy một tòa nhà quy củ giống võ viện nhất .

Trước cổng võ viện vẫn sáng đèn, nam nhân trên người nồng nặc mùi rượu cầm theo vò rượu lảo đảo đi ra.

Thiên Lý gọi với về phía nam nhân kia: "Ngô lão sư! Hơn nửa đêm rồi người còn đi đâu vậy?"

Ngô lão sư quệt miệng, lười biếng nói: "Tới tìm võ viện mới."

Ba người đều dừng tại chỗ nhìn hắn, Phương Hồi không có biểu cảm gì, Minh Lật cũng thế, chỉ có Thiên Lý buồn bực nói: "Tìm võ viện mới làm cái gì?"

Ngô lão sư tới gần, cong ngón tay búng lên trán Thiên Lý: "Tiểu tử, đường chủ của võ viện Phi Hồ làm chứng nhận giả, cấu kết với Tinh Mệnh ti cùng Võ Giám Minh để đi cửa sau, đã bị Võ Giám Minh điều tra bắt đi, cả giấy chứng nhận võ viện cũng bị thu hồi lại rồi, ngày mai sẽ có người đến để phá hủy nơi này, thừa dịp hiện tại các nhà đều đang chiêu đệ tử, ta khuyên ngươi cứ liều mạng trực tiếp tới Nam Tước, không chừng thật sự có thể vào được đấy."

"Cái gì?" Thiên Lý kinh ngạc nói: "Đường chủ bị bắt rồi thì danh sách thư đề cử đâu?"

Ngô lão sư nhún vai: ‘’Võ đường cũng không còn thì lấy đâu ra danh ngạch nữa."



Hắn ngửa đầu lên uống một hớp rượu, vừa đi cách xa ba người một đoạn, đưa lưng về phía họ khoát khoát tay: ‘’Đã nói đến nước này, chính ngươi tự nhìn mà lo liệu, nhớ liệu sức mình mà làm."

"Này! Ngô lão sư người chờ một chút!" Thiên Lý đuổi theo.

Trên khuôn mặt bi quan kia của Phương Hồi như viết mấy chữ to: "Ta đã biết có ngày hôm nay", thoáng nhìn sang cô nương xinh đẹp mới quen kia đang đi về phía võ viện, hỏi: "Ngươi không đi à?"

Minh Lật: "Hắn bảo ngày mai nơi này mới bị phá hủy, cho nên đêm nay vẫn có thể ngủ lại."

Nàng cũng không nghĩ tới chính mình mới vừa gia nhập võ viện ngày thứ hai liền bị phá hủy.

Thiên hạ này cũng không có nhà ai võ viện có thể dạy nàng tu hành sự, cho nên Minh Lật đối việc này không có gì ý nghĩ, chỉ cảm thấy đêm nay có một nơi có thể nghỉ ngơi là được.

Cũng không biết vì sao, nàng cứ ngủ nơi nào ngoài trời, khi nhắm mắt ngủ kiểu gì cũng sẽ mơ thấy Chu Tử Tức, mỗi lần đều ở trong câu nói bất đắc dĩ pha lẫn dịu dàng kia của Chu Tử mà tỉnh lại.

Phương Hồi mang nàng đi tới võ viện học sinh xá đường, xá đường vừa nhỏ lại vừa nát, miễn cưỡng che gió che mưa, này lại vẫn sáng mấy chén nhỏ lẻ tẻ đèn đuốc.

Phương Hồi nói: "Người trong sân vốn ít nên phòng trống rất nhiều, ngươi chọn thoải mái."

Minh Lật nói tiếng cám ơn rồi chọn gian phòng trống đi vào.

Phương Hồi như có điều suy nghĩ, nhìn căn phòng đang tỏa ra ánh sáng ảm đạm một lát rồi mới rời đi.

Hôm nay biết được rất nhiều tin tức mới, Minh Lật không đi nghỉ ngơi luôn mà đem tâm pháp lúc trước học được ở Bắc Đẩu vận hành một lần, lại tiến hành phương thức tu luyện bát mạch hợp thể, mãi cho đến khi triêu thánh hỏa mang tới cảm giác thiêu đốt đau nhức không thể chịu đựng được nữa, lúc ấy mới dừng lại, nằm ở trên giường chợp mắt ngủ.

Đêm nay cũng mơ tới sư đệ, nhưng không giống dáng vẻ thường ngày ở Bắc Đẩu lúc trước.

Đầu tiên nàng ở trong một khoảng không hư vô nghe thấy tiếng cười nhẹ, âm thanh quen thuộc, nhưng là ngữ điệu xa lạ. Tiếng nức nở nghẹn ngào hòa cùng tiếng xiềng xích theo gió lay động, cũng thổi tan sự tối tăm trong hư vô, mang đến nồng nặc mùi máu tươi.

Có người hai tay bị xích sắt treo lên, nửa quỳ ở giữa tế đàn hình tròn, xung quanh tràn đầy hài cốt không hoàn chỉnh, hắn trần trụi thân trên cùng với vết thương chồng chất, mái tóc đen xõa xuống mặt đất đẫm máu.

Khi tiếng gió nổi lên ngày càng mạnh mẽ phát ra sự bén nhọn, thổi gãy cây cối hoa cỏ xung quanh tế đàn, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, máu men theo cần cổ thon dài của hắn trượt xuống, hầu kết lên xuống theo động tác hắn cắn nuốt.

Không biết hắn ăn cái gì, máu chảy qua cần cổ huyết càng ngày càng nhiều.

Tiếng gió rít lên giống như gầm thét.

Mái tóc màu đen tung bay, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy vết máu.

Đôi mắt trong trí nhớ của Minh Lật lúc nào cũng sạch sẽ sáng tỏ giờ phút này lại hiện ra ánh sáng yêu dã, lấy tư thái cao cao tại thượng của tù nhân coi thường, hắn cười nhẹ một tiếng, lông mi khẽ rung, khi ngẩng đầu nhìn lên mang tới cảm giác tràn ngập sự áp bách nặng nề:

"Chỉ có chút thực lực ấy sao? Đám rác rưởi."