Chương 3

Sư đệ - Chương 2: : Thiếu niên đếm sao

Sau khi qua sông là đến đường núi gập ghềnh, Minh Lật dựa vào các vì sao trên trời để phân rõ phương hướng, vì cần nghỉ ngơi dưỡng sức để khôi phục lại Tinh lực, cho nên nàng ở trong núi nghỉ bảy, tám ngày.

Đi ra cửa núi là chạm đến ranh giới Chu Tước châu, nơi tiếp giáp chặt chẽ với Nam Tước thất tông.

Minh Lật vào thành lúc ban ngày, mặc dù đã trải qua hơn mười ngày sinh hoạt hoang dã, nhưng nàng cũng rất chú trọng dáng vẻ bên ngoài nên nhìn qua vẫn tương đối sạch sẽ.

Chu Tước châu là khu vực lớn nhất phía Nam của Đại Càn, bao gồm mấy ngàn thành quách* lớn nhỏ khác nhau, phát đạt phồn thịnh, cũng là nơi mà các thương đội quốc gia phía Nam nhất định phải đi qua.

*Thành quách: Bức tường cao ở phía trong là Thành, bức tường thấp bao phía ngoài là Quách. Chỉ chung những bức tường cao và dày, đắp lên ngăn giặc.

Mặc dù xem như nàng đã vào đến Chu Tước châu, nhưng vẫn cách nơi trung tâm một khoảng cách rất xa, vị trí hiện tại chỉ là tiểu thành quách vắng vẻ nào đó thôi.

Minh Lật vào thành liền bắt đầu tìm võ viện Bắc Đẩu, lại phát hiện không hề có, đành hỏi thăm chủ tiệm bán bánh nướng bên đường.

Chủ tiệm bán bánh nướng kinh ngạc nói: "Đây là phía Nam, võ viện ở đây không phải thuộc về đất nước Đại Càn, là nhánh nhỏ của Nam Tước, sao có thể có võ viện Bắc Đẩu được."

Minh Lật nghĩ rằng cái thành này quá nhỏ bé quá vắng vẻ nên võ viện Bắc Đẩu không đặt chân ở đây, bèn nghỉ ngơi mấy ngày đợi hồi phục lại xuất phát lần nữa, đi tới thành quách lớn hơn một chút.

Đến Thành Tế Đan, được xây dựng dọc theo bờ biển và dựa lưng vào núi.

Minh Lật vừa tới đã nhìn thấy mấy thiếu niên thiếu nữ mặc y phục đệ tử của võ viện đang vội vã chạy qua, như là chạy vào trong võ viện.

Nàng dạo qua một vòng sau đó phát hiện nơi đây quả thật lớn hơn rất nhiều so với thành quách nhỏ trước đó. Thậm chí còn tìm được hai võ viện Thái Ất với Đông Dương, nhưng vẫn không thấy Bắc Đẩu đâu.

Bắc Đẩu của nàng lại sa sút đến vậy sao?



Minh Lật đứng trước cửa võ viện Đông Dương lâm vào trầm tư.

Nàng không ngừng tìm kiếm tới tận tối, mặc dù còn chưa đem toàn bộ thành Tế Đan tìm hết một lượt, nhưng cũng tìm được một nửa, vẫn không thấy võ viện Bắc Đẩu ở đâu cả.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, Minh Lật lững thững quay lại những con đường đã đi ngang qua trước đó, vẻ quạnh quẽ ban ngày đã sớm biến mất, thay vào đó trở nên vô cùng náo nhiệt, người đi đường qua lại tấp nập cùng các quầy hàng được bày bán trên phố.

Ban ngày, các võ viện của mỗi nhà đều không tổ chức chiêu sinh. Nhưng bây giờ như là một ngày chiêu sinh mới vậy.

Minh Lật nhìn thấy cảnh náo nhiệt của các võ viện khi thu nhận đệ tử trên đường phố mà khẽ giật mình, bỗng nhớ tới cảnh Bắc Đẩu thu nhận đệ tử mới, nhưng so sánh thì nơi đây còn náo nhiệt hơn nhiều.

Nơi có số người vây quanh nhiều nhất chính là chi nhánh võ viện của Nam Tước, tiếp theo là võ viện do Đại Càn quản lý, những vị trí tốt cơ bản đều bị võ viện của hai nhà này chiếm giữ, càng đi vào bên trong lại càng quạnh quẽ hơn.

Minh Lật cũng không muốn tiếp xúc cùng võ viện Nam Tước, nên đi vào bên trong xem xét thêm, có khi thấy được chỗ võ viện Bắc Đẩu chiêu sinh cũng nên, nhưng cuối cùng vẫn không thấy.

Thường thì sẽ không có ai đi đến cuối cùng, cho nên một đệ tử của võ viện xếp cuối cùng đang đọc sách, một người khác lại ngồi dựa trên ghế ngẩn người, nhìn trời đếm sao.

Thiếu niên đếm sao thoáng nhìn thấy Minh Lật đi đến nơi cuối cùng này, bỗng y như một chú cá quẫy đuôi, đầy nhiệt tình mời gọi: "Cô nương đến võ viện Phi Hồ của chúng ta thử xem sao? Võ đường Phi Hồ của chúng ta đang chiêu đệ tử, bao cơm ngày ba bữa miễn toàn bộ tiền ở, ba năm không học phí!"

Thiếu niên đang đọc sách không có biểu cảm gì, nói: "Miễn phí là vì ngươi muốn cưỡng chế tham gia các loại sự kiện so tài để kiếm tiền thưởng."

Thiếu niên đếm sao : "Chúng ta vẫn được Tinh Mệnh ti của Đại Càn chứng nhận là võ viện hạng A đấy!"

Thiếu niên đọc sách: "Đi cửa sau Tinh Mệnh ti, người cấp chứng nhận đã bị cách chức, cho nên là giả."

Thiếu niên đếm sao nói: "Có quan hệ tốt với Võ Giám Minh, hàng năm đều có tư cách giành lấy một cái thư đề cử tiến vào siêu cấp tông môn!"



Thiếu niên đọc sách vừa định mở miệng liền bị thiếu niên đếm sao ấn đầu xuống bàn, hắn cười híp mắt nhìn Minh Lật, lộ ra răng nanh, nói: "Gia nhập võ viện Phi Hồ của chúng ta chỉ có lời chứ không có thiệt nha cô nương!"

Minh Lật nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên trước mặt bỗng hoảng hốt trong chớp mắt, nhớ tới Chu Tử Tức cũng đã từng cười với mình như thế.

Nàng tiến lên hỏi: "Không có võ viện Bắc Đẩu sao?"

Hai thiếu niên đang đánh nhau rối tinh mù ở một bên nghe thấy vậy đồng thời quay đầu nhìn nàng, mang theo sự kinh ngạc.

Thiếu niên đếm sao lại ngồi xuống lần nữa, nói: "Bây giờ ở phía Nam sao có thể còn võ viện Bắc Đẩu được, ba năm trước đây tứ phương tụ họp để so tài, Nam Tước đoạt giải quán quân nên dùng lực áp chế những võ viện của tông môn khác, còn để Bắc Đẩu thua trận phải rút đi tất cả cứ điểm tại phía Nam."

Phản ứng đầu tiên của Minh Lật là loại chuyện hoang đường này, sao vẫn có người đáp ứng được cơ chứ.

"Chỉ là thua so tài tứ phương thôi mà phải đáp ứng loại yêu cầu vô lý này sao?"

Thiếu niên đọc sách chỉnh lại y phục rồi nói: "Ai bảo vị triêu thánh giả trẻ tuổi ở Bắc Đẩu kia đã ngã xuống từ năm năm trước, trên dưới thất tông đều vì chiến sự ở Bắc Cảnh quỷ nguyên khiến cho kẻ chết người bị thương, bảo vật trấn tông nhà mình còn bị người ta trộm mất, Bắc Đẩu nguyên khí đại thương, bị bên Nam Tước đúng lúc đang ở thời kỳ cường thịnh ức hϊếp cũng chẳng có gì làm lạ."

Minh Lật nghe vậy bèn im lặng.

Từ trong đoạn văn này nàng bắt được mấy trọng điểm:

Một, nàng đã chết được năm năm.

Hai, bảo vật trấn tông do nàng trông coi, nhưng khi tới Bắc Cảnh không mang theo nên đồ đã bị trộm.

Ba, Nam Tước đang chèn ép Bắc Đẩu.

Thời gian năm năm không dài không ngắn, đối với Bắc Đẩu mà nói lại xảy ra quá nhiều chuyện.