Chương 12. Bộ mặt

Cố Mãn Nguyệt cảm thấy mình đang chìm trong tình yêu ngọt ngào.

Cô đại khái đã có thể hiểu, vì cái gì Tần Giai Oánh lại muốn yêu đương đến như vậy.

Mỗi ngày nhìn thấy Dương Tử Minh , cô liền vui vẻ, luôn muốn cùng hắn thân mật, lén lút quấn quýt lấy hắn, ôm hắn, hít lấy mùi hương thanh mát dễ chịu trên người hắn.

Tần Giai Oánh không thể tưởng tượng được. Cố Mãn Nguyệt cái người này trước giờ là tra nữ luôn thích mập mờ. Đến khi nghiêm túc, không ngờ lại là một con người cuồng yêu đương như vậy.

Có thể bởi vì Cố Mãn Nguyệt biểu hiện quá rõ ràng, mọi người trong lớp đều dần phát hiện ra, cảm thấy vô cùng tiếc hận. Đúng như trong sách nói, quân tử vĩnh viễn khó qua được ải mỹ nhân a.

Trong tiết thực hành hóa học, Ngô Việt nhìn Cố Mãn Nguyệt và Dương Tử Minh đang cùng nhau làm thí nghiệm, không nhịn được dùng sức nắm chặt bình đo trong tay.

“Ngô Việt? Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?” Lâm San San vỗ vỗ vai Ngô Việt, lại nhìn theo ánh mắt của cô.

Ở bên kia, Cố Mãn Nguyệt nhón chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn Dương Tử Minh . Cô cũng lười động tay làm thí nghiệm, liền ở một bên ngọt ngào nịnh nọt Dương Tử Minh .

Dương Tử Minh điều chỉnh thước đo, hoàn thành xong phần của mình, lại đem phần của Cố Mãn Nguyệt cũng làm xong nốt. Trên mặt hắn cũng không có mất kiên nhẫn, ngược lại còn có ý cười nhè nhẹ.

Lâm San San châm chọc nói: “Cậu nói xem lớp trưởng thích Cố Mãn Nguyệt ở điểm nào? Vì dáng người cô ta đẹp sao? Hay là ngực lớn? Không tưởng tượng được lớp trưởng cũng là người thô tục như vậy.”

Ngô Việt lắc lắc đầu, không dám hé răng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, tay chợt vô thức sờ lên cổ.

Ngày hôm đó, cô ta nhìn qua cửa sổ phòng nghỉ, thấy Dương Tử Minh chủ động hôn lên trán Cố Mãn Nguyệt. Cô ta không thấy rõ biểu cảm của Dương Tử Minh , lại thấy Cố Mãn Nguyệt không biết là cố ý hay vô tình, hướng về phía cô ta nhướng mày, trong mắt tràn đầy khıêυ khí©h.

Sau đó, trong lớp truyền ra bọn họ đang yêu nhau, cô ta không tin. Lúc trước Dương Tử Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt ái muội còn có lời nói mờ ám, đó không phải là hắn biểu hiện hắn thích cô ta hay sao?

Hắn đối tốt với Cố Mãn Nguyệt, chắc chắn là do Cố Mãn Nguyệt dùng gia thế uy hϊếp hắn, cho nên hắn mới bất đắc dĩ đành phải từ bỏ cô ta, nhẫn nhịn đi theo Cố Mãn Nguyệt.

Cô ta muốn đi tố cáo Cố Mãn Nguyệt. Trường học cấm yêu sớm, lớp học không có ai dám mở miệng nói, là bởi vì sợ đắc tội với Cố Mãn Nguyệt. Cô ta không sợ, vì Dương Tử Minh , cô ta tình nguyện bất chấp bằng mọi giá.

Nhà Cố Mãn Nguyệt nếu biết chuyện này, khẳng định sẽ đem bọn họ tách ra.

Cậu của Ngô Việt từng là cảnh sát, qua cậu, cô ta cũng biết hoàn cảnh gia đình Dương Tử Minh .

Hoàn cảnh gia đình của hắn thật sự không sạch sẽ, ba hắn gϊếŧ người đã vào tù, mẹ hắn buôn lậu ma túy, nghe nói Dương Tử Minh từ nhỏ đã bị chính mẹ ruột ép dùng ma túy. Sau đó, hàng xóm cảm thấy hắn đáng thương, mới gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nghe nói, Dương Tử Minh còn ở trại cai nghiện mấy năm. Sau đó, Dương Tử Minh vẫn luôn sống cùng với nhà ông bà.

Với gia thế của Cố Mãn Nguyệt, cha mẹ cô chắc chắn không thể chấp nhận người có gia thế hỗn loạn lại còn từng dính đến ma túy như Dương Tử Minh .

Cô ta biết Dương Tử Minh từ nhỏ đã rất âm u hắc ám, cô ta nguyện ý trở thành ánh mặt trời soi sáng hắn.

Chờ đến khi tan học, cô ta rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, một mình đi đến văn phòng.

Đi đến nửa đường lại gặp Dương Tử Minh .

Ngô Việt rất vui vẻ, mấy ngày nay cô ta cũng từng chủ động đi tìm Dương Tử Minh , nhưng là hắn đối cô ta hoàn toàn không quan tâm, giống như trở thành người hoàn toàn khác.

Cô ta vui sướиɠ mà mở miệng: “Tử Minh . Cậu cố ý tới tìm tớ đúng không?”

Dương Tử Minh nhìn cô ta, trong mắt không có láy một tia ấm áp, hỏi lại: “Cậu muốn đi tìm thầy giáo?”

Ngô Việt không nghĩ tới Dương Tử Minh cư nhiên vẫn luôn trộm để ý cô ta, khó có thể kiểm chế, liền tiến lên định nắm tay hắn.

Dương Tử Minh lui về phía sau, tránh tay cô ta.

Ngô Việt cũng không để ý, tưởng rằng là bởi vì ở trong trường học, hắn mới ngại ngùng thân thiết với mình, nói tiếp: “À, Tử Minh cậu đừng sợ, ta viết đơn tố cáo, ta biết, cậu chỉ là bị Cố Mãn Nguyệt ép, mới đồng ý ở bên cô ta.”

Dương Tử Minh thấp giọng: “Đơn đâu?”

Ngô Việt vội vàng từ trong cặp lấy giấy ra, đưa cho Dương Tử Minh .

Thừa dịp Dương Tử Minh cúi đầu xem đơn, Ngô Việt tiếp tục bày tỏ tâm ý: “Tử Minh , tớ biết chuyện của cậu khi còn nhỏ. Ta sẽ bảo vệ cậu, tớ vẫn luôn rất thích cậu. Cố Mãn Nguyệt cô ta không thích hợp với cậu đâu.”

Ngô Việt nói dối: “Cố Mãn Nguyệt chính là đồ kỹ nữ. Tớ thấy rất nhiều nam sinh đón cô ta tan học. Đám người đó thật sự rất hư hỏng, tɦác ɭoạи, chơi thuốc, cái gì đều có.”

Dương Tử Minh đem đơn xé nát, ánh mắt hung ác trừng cô ta.

Ngô Việt đột nhiên sợ hãi. Dương Tử Minh như vậy thật xa lạ. Cô ta nói năng lộn xộn: “Tớ… Tớ không phải nói bậy. Coi như cậu thật sự thích cô ta, các cậu cũng không thể nào… Nếu… Ba mẹ cô ta biết, cô ta biết, nhà cậu là như vậy, sẽ không có khả năng có thể chấp nhận cậu. Tớ sẽ không xem thường gia đình cậu, chỉ có tớ mới nguyện ý chấp nhận cậu thôi. Chỉ có tớ mới có thể cứu rỗi được cậu.”

Dương Tử Minh khóe miệng khẽ nhếch, tự giễu “xuy” một tiếng, chậm rãi đi về phía Ngô Việt.

Chỉ có Cố Mãn Nguyệt mới có thể cứu rỗi chính hắn. Chỉ có cô mới là Nguyệt Lượng duy nhất hắn có thể thấy sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Trong bóng tối vô tận, chỉ còn có cô là ánh trăng độc nhất. Cô và Nguyệt Lượng giống nhau, vĩnh viễn phải ở bên hắn.

Ngô Việt bị Dương Tử Minh dồn tới góc tường.

Dương Tử Minh nâng tay lên bóp chặt cổ Ngô Việt.

Ngô Việt mũi chân rời khỏi mặt đất. Cô ta cực kì sợ hãi tới mức hít thở không thông, mặt đỏ bừng, đôi tay giãy dụa loạn xạ.

Lúc cô ta cho rằng mình sắp chết rồi, Dương Tử Minh bỗng đột nhiên buông tay.

Cô ta xụi lơ trên mặt đất, há miệng hít thở không khí.

Dương Tử Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, dùng tay bóp cằm cô ta, khẽ mở miệng, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ: “Cô không nói, cậu ấy liền sẽ không biết.”

Ngô Việt cả người đều run rẩy, tay chân lạnh toát, chỉ biết cố sức gật đầu nói: “Tớ bảo đảm, bảo đảm sẽ không nói cho bất kì ai.”