Chương 13. Bộ mặt thật

Từ hôm đó về sau, chỉ cần thấy Cố Mãn Nguyệt, cô ta liền đi đường vòng. Cô ta thậm chí còn có chút đồng cảm với Cố Mãn Nguyệt. Nếu Cố Mãn Nguyệt biết được Dương Tử Minh thật ra là một kẻ biếи ŧɦái, cô sẽ thế nào? Cô ta khẳng định, so với cô ta, Cố Mãn Nguyệt còn sẽ sợ hãi hơn. Cô ấy nhất định sẽ không chút do dự tránh xa Dương Tử Minh .

Cố Mãn Nguyệt ở cổng trường nghịch di động, liên tục nhìn về phía bên trong giảng đường. Dương Tử Minh đi lấy di động sao lại lâu như vậy a? Cô chờ đến chân đều sắp tê rần rần rồi.

“Mãn Nguyệt, anh xin lỗi. Chờ lâu quá phải không? Mệt rồi sao? Anh xoa xoa chân cho em nhé.”

Cố Mãn Nguyệt cũng không có cáu kỉnh, để Dương Tử Minh kéo dậy, lắc lắc cánh tay hắn: “Không mệt, chỉ là đói bụng thôi a. Đi mau đi mau, nhà hàng Nhật này em phải hẹn trước thật lâu mới đặt được chỗ đó.”

“Tử Minh , tay của anh như thế nào lại bị thương vậy a?”

Dương Tử Minh theo bản năng rút tay về, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Chắc vừa rồi tìm di động, không cẩn thận làm bị thương.”

Cố Mãn Nguyệt gật gật đầu, lại nắm lấy tay hắn, hôn lên vết đỏ kia một cái, cười nói: “Như vậy liền không đau nữa.”

Dương Tử Minh nắm chặt tay cô, cụp mắt xuống, giấu đi tâm trạng cuồng loạn bất an của mình.

Nếu Cố Mãn Nguyệt biết được quá khứ xấu xa của hắn, cô sẽ thế nào?

Cô sẽ giống Ngô Việt sao? Nói thích hắn, nhưng khi biết bộ mặt thật của hắn, chỉ còn lại có kinh hoảng cùng sợ hãi, tìm mọi cách để trốn thoát khỏi hắn?

Không thể để cho Cố Mãn Nguyệt biết.

Hắn không thể để xảy ra bất cứ mối đe dọa nào. Nếu cô rời khỏi hắn, hắn thực sự sẽ điên mất.

Tình yêu ích kỉ của hắn, chính là muốn từng giây từng phút đều phải độc chiếm trái tim của cô.

Cô nhất định không thể biết được.

Còn chưa đủ, thời gian còn chưa đủ.

Hắn muốn cho Nguyệt Lượng của hắn, hoàn toàn vì hắn mà trầm mê.

Trời chạng vạng tối. Gió thu hiu hiu thổi, trời se se lạnh. Học sinh lục tục đeo cặp, ôm sách vở, đi thành từng nhóm ra cổng trường.

Cố Mãn Nguyệt mặc áo khoác của Dương Tử Minh . Tay áo thừa ra một đoạn, cô liền lắc lư vung vẩy. Tần Giai Oánh đi bên trái Cố Mãn Nguyệt, ghé sát vào cô, không ngừng nói mấy chuyện bát quái trong trường học. Cố Mãn Nguyệt nghe đến chăm chú.

Dương Tử Minh rất không hài lòng với cái bóng đèn Tần Giai Oánh này. Hắn kéo Cố Mãn Nguyệt lại sát bên người mình, giúp cô đem tay áo đang vung vẩy gấp lên, kéo lại khóa áo khoác, đem cô bọc đến kín mít.

Tần Giai Oánh trợn trắng mắt nhìn Dương Tử Minh . Người này sao có thể keo kiệt như vậy? Ngày thường đi học đã bá chiếm Cố Mãn Nguyệt thì không nói đi, như thế nào đã tan học rồi còn tung tăng đi theo bọn cô.

Cô nàng lấy khuỷu tay chọc chọc eo Cố Mãn Nguyệt: "Tối mai đừng quên a."

Dương Tử Minh giành nói trước: "Quên cái gì?"

Tần Giai Oánh tiếp tục trợn mắt: "Lớp trưởng, tớ không hỏi cậu có biết không?"

Cố Mãn Nguyệt biết gần đây cô có chút vắng vẻ Tần Giai Oánh nên cô nàng trong lòng có hơi bực bội, liền trấn an nói: "Tớ nhớ rồi mà. Kỷ niệm ngày cậu trở về làm cẩu độc thân nha."

Phía xa, một chiếc xe hơi màu đen hướng về phía Tần Giai Oánh ấn còi. Từ cửa sổ xe vươn ra một cái đầu xoăn xù, Chu Quyền thúc giục: "Ba Tần, ngài làm ơn nhanh lên đi. Phim con mẹ nó chiếu được mười phút rồi, ngài còn ở đấy ghen cái gì."

Tần Giai Oánh rống lại: "Chờ đi. Không thấy được ba mẹ của cậu đang nói chuyện à?"

Cô nàng nhắc nhở: "Mãn Nguyệt , cậu đừng cho tớ leo cây a. Cậu đã hai cái cuối tuần không đi chơi với tớ rồi." Nói xong, cô còn cố ý lườm lườm Dương Tử Minh một cái.

Cố Mãn Nguyệt "Ân ân" đáp lời, đẩy Tần Giai Oánh lên xe.

Chờ xe hơi màu đen đi xa, cô nắm tay Dương Tử Minh : "Đi thôi. Buổi tối anh muốn ăn gì? Thời tiết hôm nay ăn lẩu thật hợp quá đi."

Dương Tử Minh mím môi không nói.

Cố Mãn Nguyệt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ chờ lát nữa nên bỏ thêm cái gì vào nước lẩu. Dương Tử Minh không thể ăn cay, vậy cứ thêm cà chua vào nồi là được.

Dương Tử Minh không nhịn được đành phải mở miệng hỏi: "Ngày mai không ở cùng anh sao?"

Cố Mãn Nguyệt không nghe rõ, "A" một tiếng, tỏ vẻ nghi vấn.

Hắn cho rằng cô cố ý không nghe thấy, giọng đầy phiền muộn: "Ngày mai lúc về, anh đi đón em."

Cố Mãn Nguyệt nâng cao giọng, hỏi lại to gấp đôi: "Muốn đi cùng em không?"

Dương Tử Minh ngây ngẩn, cúi đầu nhìn cô, vui sướиɠ lộ rõ trong mắt: "Anh có thể đi sao?"

"Vì sao không thể a? Em cũng đâu có sở thích kim ốc tàng kiều."

Dương Tử Minh cho rằng cô dù thích hắn, cũng sẽ không chủ động đem hắn giới thiệu với bạn bè của cô. Cũng như cô, bạn bè của cô ai cũng là gia đình quyền thế, đa số đều coi thường người ở Đông lâu, đặc biệt là học sinh xuất sắc như hắn. Hắn tuy không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng hắn chỉ là sợ cô khó xử.

Cố Mãn Nguyệt nói thêm: "Anh có thể yên tâm nha. Ngày mai đều là mấy người anh biết. Chu Quyền a, Tiểu Phương a, còn có bạn gái hắn Tiểu Liêu."

Cố Mãn Nguyệt nhón chân, sờ sờ tóc mái trên trán hắn. Hắn bắt được tay cô, đặt ở bên miệng, nhẹ hôn một cái.