Chương 7: Cảm giác ấm áp

Nghe thấy yêu cầu của Dương Triết, khóe môi Ôn Ngữ nhiễm ý cười lạnh nhạt. Mời cơm để ôn lại chuyện cũ? Ôn lại loại chuyện ngớ ngẩn năm đó sao.

Ôn Ngữ vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại bộ dạng ngu ngốc của mình lúc theo đuôi Dương Triết. Lúc đó, tầm mắt nàng quá cạn hẹp. Cứ nghĩ alpha tốt đẹp như Dương Triết thì là mục tiêu để mình có thể dựa dẫm.

Nhưng nàng đã sai, chính suy nghĩ nông cạn suýt hại nàng mất cả tương lai. Thậm chí bạn bè còn không muốn nhìn mặt nàng nữa. Đều là do một lòng tin tưởng Dương Triết mà ra.

Nhưng dù sao, Ôn Ngữ cũng phải cảm ơn Dương Triết. Chính vì hắn ta đẩy nàng vào bước đường cùng, nàng mới gặp được Lãnh Ngọc Cẩn. Coi như cũng nhờ hắn, gián tiếp giúp nàng có được hôm nay. Đó là lý do nàng không ghi thù tính sổ chuyện của mười năm trước làm gì.

Hoặc cũng có lẽ, mười năm qua, nàng chỉ dựa dẫm vào alpha là Lãnh Ngọc Cẩn. Lâu dần mất đi cảm giác với những alpha khác.

Trong mắt nàng, trừ alpha cường đại là Lãnh Ngọc Cẩn, những tên alpha chung quanh đều không quá đặc biệt. Bộ dạng giống nhau, thích tiêu kí giống nhau. Không cường đại bằng Lãnh Ngọc Cẩn, không đáng bận lòng.

Vậy nên Ôn Ngữ chẳng do dự từ chối Dương Triết: "Dương tiên sinh thật vui tính. Không phải chúng ta vừa ăn xong sao?"

Dương Triết sắc mặt hơi cứng lại. Hắn đương nhiên là nói sang ý khác. Bữa cơm khi nãy là mời trêи cơ sở chính trị. Hiện tại hắn lấy danh nghĩa bạn cũ mời Ôn Ngữ. Ý nghĩa rất khác, đối phương làm sao không hiểu. Trừ khi cố tình không hiểu.

Mặt nóng không thϊế͙p͙ ʍôиɠ lạnh, huống hồ Dương Triết là alpha, cũng có ý thức phong độ với omega. Vậy nên hắn cười nói: "Vậy để hôm khác anh mời em cũng được. Sắp tới có buổi họp lớp cũ, em có muốn đến không? Chúng ta đều mười năm không có gặp nhau đâu."

Mày liễu của Ôn Ngữ nhíu nhẹ rồi nhanh chóng dãn ra. Gọng kính ngay ngắn, ẩn phía sau là đôi đồng tử linh hoạt sắc bén. Đúng là lâu rồi nàng không họp lớp cũ. Gặp lại đồng học cũng không tồi. Ít nhất, nàng muốn xem lại những gương mặt từng hắt hủi nàng như bệnh truyền nhiễm.

"Tất nhiên rồi, nếu vậy khi nào Dương tiên sinh có việc cứ liên lạc đến lễ tân tòa thị chính. Tôi sẽ nhanh nhất tiếp thoại của anh." Ôn Ngữ bình thản nói, cũng không hề có ý định cho Dương Triết số điện thoại của mình.

Dương Triết thấy vậy đành thôi. Vốn muốn nói thêm vài câu, kết quả Ôn Ngữ lại xem đồng hồ, nói một câu có việc liền đi.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Ôn Ngữ, Dương Triết có chút khó tiếp nhận. Hắn ta ở tại Mặc Tây Ca tám năm, tiếp nhận chi nhánh Dương thị ở đấy. Cuối cùng do hắn kinh doanh thua lỗ mà phá sản, mất đi một chi nhánh. Về nước lần này vốn định làm lại từ đầu, từng bước tiếp nhận gia sản họ Dương.

Nào ngờ hắn gặp lại Ôn Ngữ. Một omega vốn yếu mềm lại trở thành nữ cường nhân giỏi giang. Tác phong tính khí đều biến đổi hết. Còn hắn, vẫn chỉ dựa vào gia thế, vẫn chỉ là công tử thích ngao du mà thôi. Alpha nào cũng không chịu nổi đả kϊƈɦ lòng tự tôn như vậy.

Thế nên Dương Triết trong lòng bắt đầu sinh ra đố kỵ với Ôn Ngữ thành đạt. Thà rằng để hắn nhìn thấy Ôn Ngữ lì lợm bám đuôi, cũng không muốn nhìn thấy Ôn Ngữ cường đại của hiện tại.

...

Về tòa thị chính, Ôn Ngữ lại tất bật xem lại công văn. Nàng vốn dĩ không rãnh rỗi, Lãnh Ngọc Cẩn đi rồi, nàng càng không thể thư thả.

Chợt cấp dưới báo, có điện đàm từ hoàng gia đến, Ôn Ngữ nghe máy. Bên kia đầu dây là giọng nói quen thuộc của hoàng thân bên người vương hậu.

"Thật để công tước chê cười, thị trưởng hiện tại đang bận việc, tôi đành thay người tiếp điện thoại." Ôn Ngữ vừa ghi chép tài liệu, vừa bận rộn nghe điện thoại.

Vị công tước kia cũng rất có mắt. Biết Ôn Ngữ có vị trí đặc biệt trong lòng Lãnh thị trưởng nên không đắc tội. Còn có, đây là omega, vẫn nên cư xử mềm mại một chút vẫn hay hơn. Tiếng nam nhân cười nói: "Vậy đành phiền Ôn trợ lý báo lại, vương hậu muốn nghe kết quả từ đất Anh Lan sớm nhất. Mong rằng có thể đạt được kết quả tốt."

Ôn Ngữ cũng lịch thiệp phụ họa vài câu, sau đó tắt máy.

...

Đầu bên kia, tại ngự uyển hoàng gia. Vương hậu chậm rãi dùng muỗng nhỏ khuấy tan đường trong tách cà phê.

Vị công tước kia lại ngồi đối diện. Hắn cất đi điện thoại, cười nhạt: "Thị trưởng bận việc rồi thưa vương hậu."

Vương hậu động chân mày, dung mạo đoan trang đẹp đẽ. Rõ ràng trêи tuổi tác đã là bốn mươi nhưng thoạt nhìn không khác nữ nhân tuổi hai mươi tám, hai mươi chín là mấy. Vương hậu hôm nay vận một bộ váy dài mày nâu đất trang nhã, ôm lấy vóc người nhỏ gầy, đặc thù cho omega.

Chỉ nghe thấy vương hậu hừ nhẹ như làm nũng: "Vậy sao? Xem ra tôi vẫn không có may mắn được thị trưởng quan tâm. Phải không công tước Nhạc An Kháp?"

Công tước Nhạc An Kháp cười khẽ, hắn vận âu phục chỉnh chu. Trêи cổ áo cài một nhánh lông công, bộ dáng rất phong độ, rất có khí chất của alpha thành đạt. Hắn nói: "Vương hậu yên tâm, sớm thôi, ta sẽ được gặp vị thị trưởng nổi danh ấy. Nàng ta đâu thể tránh mặt ta mãi như vậy?"

Vương hậu quyến rũ cười, nhấp ngụm cà phê, hạ mi lại che đi toan tính trong đáy mắt.

...

Tối đó, Ôn Ngữ về nhà. Nàng tắm rửa xong đã là 11 giờ 20 phút. Không còn sớm, bên ngoài đêm đen u ám. Hôm nay không có mưa, cũng không thấy có sao sáng.

Ôn Ngữ ngả người vào sô pha, nàng nhận được điện thoại của mẹ nàng. Cả hai nói vài câu, mẹ nàng nói rằng, đều sắp đến cuối năm, muốn nàng có thể về nhà ăn cơm một lần. Ôn Ngữ đáp ứng, lại hỏi han sức khỏe mẹ mình gần nhất.

Ôn mẹ có vẻ rất tốt, vậy nên bảo Ôn Ngữ không cần bận lòng. Nói một lúc, lại nói đến chuyện Lãnh gia. Lúc nghe thấy Lãnh phụ bệnh nặng, đầu bên kia lại truyền ra hừ lạnh của Ôn mẹ.

Ôn Ngữ cũng biết mẹ mình không mấy thích Lãnh gia nên nói sang chuyện khác. Năm phút sau nàng tắt máy.

Yên ắng ngồi một lúc, Ôn Ngữ lại nhớ lại đề nghị của Dương Triết. Nàng cười lạnh, hắn ta đúng là tên alpha trơ trẽn. Mười năm rồi, bộ dáng công tử phong độ ấy, hắn vẫn gìn giữ rất tốt đâu.

Thật hiếu kì, hắn ta vì cớ gì lại muốn tiếp cận nàng hết lần này đến lần khác. Chuộc lại lỗi lầm năm xưa? Nàng không nghĩ vậy, loại công tử mắt cao hơn đầu, từ trong truy phủng mà lớn lên, còn biết đến hai từ "nhận lỗi". Đó sẽ là trò cười lớn, ít nhất là với Ôn Ngữ.

Nàng lại xem màn hình điện thoại. Đã 11 giờ 42 phút, nàng gõ gõ, tìm đến số điện thoại của Lãnh Ngọc Cẩn. Chần chừ lúc lâu nàng cũng ấn nút gọi. Chưa đến ba phút đầu bên kia liền nghe máy. Ngữ khí ôn nhu của Lãnh Ngọc Cẩn truyền ra: "Ngữ, em sao vậy? Đã có chuyện gì sao?"

Nghe thấy ngữ âm nhu hòa của Lãnh Ngọc Cẩn, Ôn Ngữ đều cảm thấy rất an tâm. Nàng ấy luôn là người mang đến cảm giác an toàn cùng dựa dẫm cho người khác.

Ôn Ngữ tựa lưng vào sô pha, nhỏ giọng nói: "Thị trưởng, không có việc gì. Tôi chỉ gọi để hỏi tình hình Lãnh ba đã khá hơn?"

Ôn Ngữ lại có điểm hối hận trong lòng. Thị trưởng vốn bề bộn nhiều việc, nàng thế nào còn phiền ngài ấy như vậy. Bất quá, đầu bên kia, Lãnh Ngọc Cẩn không giận còn ý cười mềm nhẹ: "Không sao, ba tôi đã ổn định hơn rồi. Chuyển biến rất tốt, có lẽ sáng mai tôi sẽ quay về. Mấy ngày qua vất vả cho em."

Ôn Ngữ nghe thấy những lời này của Lãnh Ngọc Cẩn, trong lòng bất tri bất giác ấm áp. Thị trưởng luôn dành bảo hộ cùng quan tâm đến nàng, bảo nàng làm sao không trì hoãn hôn nhân. Đơn giản, alpha cường hãn này là chỗ dựa rất tốt, nàng không thiết tha chuyện tìm phối ngẫu nữa.

Hơn cả, mười năm bồi bên làm bạn, làm tri kỉ. Các nàng đã dưỡng thành thói quen không tách biệt được. Vậy nên hôn nhân và vân vân, luôn được đặt phía sau công việc.

"Không vất vả thưa thị trưởng. Đây vốn là việc của tôi." Ôn Ngữ nói.

Lãnh Ngọc Cẩn dường như đoán được nàng sẽ đáp như vậy. Bất giác cong khóe môi, omega mềm yếu này thích nhất giả dạng nữ cường nhân cứng ngắc, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Nàng dặn dò: "Đừng vì công việc mà cố sức. Sáng mai tôi về rồi hẳn làm những hạng mục cuối cùng. Cả việc đệ trình lên chính phủ kia nữa, đừng quá khẩn trương."

Ôn Ngữ gật đầu đáp ứng, chuyện đệ trình đó nàng luôn đặt trong lòng, nghe Lãnh Ngọc Cẩn nhắc không được tham công tiếc việc, nàng lại có chút ngượng ngùng. Khẽ nói: "Thị trưởng, đã gần đến Đại hội quốc hội cuối năm. Chúng ta cũng nên chuẩn bị?"

Nghe đến chuyện này, thần tình Lãnh Ngọc Cẩn thoáng lãnh túc. Cuối cùng cũng đến. Nàng đã trông chờ dịp này rất lâu. Bất quá, biết trong lòng Ôn Ngữ đang khẩn trương nên nàng thả lỏng ngữ khí: "Đừng quá lo. Chúng ta đã chuẩn bị cả hai năm. Những ngày tiếp theo, cứ thuận theo tự nhiên. Đừng áp đặt rồi làm hỏng tinh thần."

Ôn Ngữ mỉm cười: "Vâng thưa thị trưởng."

Yên ắng một lúc, Ôn Ngữ lại báo cáo vài chuyện quan trọng ở tòa thị chính. Trong đó bao gồm cả chuyện hợp tác với Dương thị. Lãnh Ngọc Cẩn nghe xong cười nhạt: "Dương thị nếu không đủ thành ý, chúng ta vẫn còn đối tác khác. Không nhất thiết đặt ưu tiên cho họ. Chuyện ấy để sang năm rồi tính tiếp, trước mắt dừng ở đây là được. Em làm rất tốt!".

Làm chính trị, đôi khi còn là thử thách kiên nhẫn. ɖu͙ƈ tốc bất đạt, đôi khi một bước gấp gáp sẽ làm hỏng rất nhiều việc. Các nàng cần cân nhắc thận trọng trong hạng mục này. Vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống người dân A thị, hệ lụy là uy tín của tòa thị chính. Vậy nên mọi sự cần chu đáo đến mức cao nhất có thể.

Giản lược nói thêm vài câu, Lãnh Ngọc Cẩn lại nhắc nhở Ôn Ngữ nên nghỉ sớm. Cả hai cùng nói lời chúc ngủ ngon rồi tắt máy.

Giờ đã là 12 giờ 30 phút, Ôn Ngữ đứng dậy kiểm tra tất cả các cửa trong nhà. Đảm bảo không sao nàng mới về phòng, tắt đèn ngủ.

Màn hình điện thoại chợt sáng. Có tin nhắn từ thị trưởng, nàng ấy chúc nàng ngủ ngon. Rõ ràng lời đã nói khi nãy nhưng vẫn muốn gửi tin cho nàng. Lòng Ôn Ngữ lại cảm thấy thật ấm áp.

...