Chương 6: Mời cơm

Trưa 11 giờ 23 phút, Ôn Ngữ vận áo vest váy bó chỉnh tề, nàng vừa xem đồng hồ đeo tay, vừa rời bãi đỗ xe nhà hàng.

Chợt nàng hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy bên kia đường có hai người đang ngồi quán ven đường. Một trong số đó nhìn sang chỗ nàng.

Khóe mắt hơi động, Ôn Ngữ rất nhanh nhận ra đây chính là người trong quân đội. Từng có thời gian, Lãnh Ngọc Cẩn mang nàng đến trường S, ngôi trường quân đội danh giá của chính phủ dành riêng cho alpha.

Tại đó, một omega như Ôn Ngữ, lần đầu tiên được tiếp xúc với ngôi trường danh giá nổi danh cả nước. Nàng dành hai năm để rèn luyện sức chịu đựng tâm lý, cùng tập huấn đủ loại kiến thức về chính trị. Trong thời gian ấy, Ôn Ngữ còn học được một loại học thuật đặc biệt.

Đó là dựa vào cử chỉ điệu bộ để phán đoán ra thân phận đối phương. Đây là điều rất cần thiết để sống trong chính trường.

Hai người kia đã bắt đầu theo đuôi nàng từ hôm qua. Dựa vào cử chỉ cùng tác phong, nàng liền đoán ra được đối phương đến từ quân đội. Mà người quân đội theo chân nàng, trừ nhận lệnh của Lãnh Ngọc Cẩn thì có thể là ai nữa đây.

Ôn Ngữ vô thức cong môi, dù là ở đâu, nàng ấy vẫn luôn bảo hộ nàng như vậy. Đó cũng là lý do Ôn Ngữ trì hoãn chuyện hôn nhân mà chôn chân bên Lãnh Ngọc Cẩn lâu đến vậy.

Nàng nghĩ rất đơn giản. Omega vì nhu nhược nên luôn dành ra mục tiêu quan trọng là tìm alpha cường hãn để kết đôi, đúng hơn là dựa dẫm.

Nhưng còn nàng, nàng không nhất thiết dựa vào phối ngẫu, bởi nàng có thể dựa vào Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng ấy mà con đầu đàn cực kì cường đại. Nàng làm việc và sống dưới đất bảo hộ của nàng ấy, không phải mối quan hệ công việc công minh này bền chặt hơn loại tiêu kí nhục thể kia sao.

Còn có, nếu sau này nhất định phải tìm phối ngẫu cho mình. ôn Ngữ nghĩ mình sẽ chọn một alpha được hai ba phần giống Lãnh Ngọc Cẩn. Bởi nàng ấy là hình mẫu lý tưởng cho một alpha của gia đình. Và nàng nghĩ, như vậy sẽ phù hợp với nàng.

Ôn Ngữ bình thản quay đi vào nhà hàng. Hiện tại giờ không còn sớm, nàng vẫn còn buổi hẹn với Dương tổng đâu.

Bước chân Ôn Ngữ không nhanh không chậm, tiếng giày cao gót vang lên thanh thúy đều đặn. Âu phục sạch sẽ phẳng phiu, quả là nữ cường nhân không thể khinh thường. Người chung quanh trông thấy nàng đều kiềm không được ghé nhìn. Khung xương mềm yếu đặc thù của omega nhưng tác phong chững chạc tháo vát như vậy, đúng là quá khó tìm thấy ở omega.

Vậy nên lúc Dương thiếu gia, Dương Triết trông thấy nàng, cũng thập phần bất ngờ. Hắn có điểm không thể tin tiến lên mấy bước, thất thố hỏi: "Ôn Ngữ? Thật là em sao?".

Ôn Ngữ qua gọng kính ngay ngắn nhìn thấy được dung mạo của Dương Triết. Là một alpha cao ráo anh tuấn, vận âu phục càng thêm nghiêm nghị, rất hợp với bốn chữ "phong độ hơn người".

Hắn ta đang nhìn nàng, đáy mắt khó nén kϊƈɦ động. Nàng gợn môi, từ cười lạnh hóa thành ý cười xã gia nhợt nhạt. Nàng đưa tay ra, lịch sự nói: "Dương tiên sinh hảo, tôi là Ôn Ngữ, trợ lý của thị trưởng."

Dương Triết nhìn Ôn Ngữ, từ kinh ngạc thành thất thố rồi khó tin. Hắn bối rối bắt tay. Ngữ khí vẫn không giấu kinh nghi: "Ôn Ngữ? Em... thật...?"

Ôn Ngữ gật đầu. Thấy hắn ta bối rối như vậy thì bỏ thêm một câu: "Đúng vậy Dương tiên sinh, đã lâu không gặp."

Một câu "đã lâu không gặp" mới làm Dương Triết thật sự tin nữ cường nhân trước mắt là Ôn Ngữ hắn từng quen biết. Quả thật quá khác, khác đến mức hắn không dám tin.

Ai mà ngờ được một Ôn Ngữ mọt sách đeo kính cận dày cộm, một Ôn Ngữ rụt rè nhút nhát, một Ôn Ngữ luôn theo đuôi hắn. Hiện tại Ôn Ngữ đó lại đột nhiên trở thành một nữ cường nhân đầy tự tin, tác phong mạch lạc lại thập phần lãnh ngạo. Còn là trợ lý của nữ thị trưởng quyền lực nhất A thị.

Ôn Ngữ cường nhân đứng ngay ngắn trước mắt hắn, âu phục phẳng phiu đẹp đẽ. Mất rất lâu, hắn vẫn chưa thật sự tiếp nhận được.

Ôn Ngữ theo thói quen vén tay áo xem đồ hồ, động tác thập phần nhã nhặn. Đã 11 giờ 31 phút. Nàng nói: "Tôi có hẹn với đại diện của Dương thị. Hẳn là Dương tiên sinh đây?"

Dương Triết co nắm tay dưới môi, ho khan che bối rối. Hắn rất nhanh thì khôi phục dáng vẻ công tử lễ độ. Cười nói: "Đúng vậy, ba tôi là chủ tịch Dương thị, ông ấy không tiện đến nên tôi đành thay gặp mặt thị trưởng."

Ôn Ngữ đáy mắt động nhẹ, nàng đã biết rõ thân phận của hắn. Hắn ta lại muốn nhấn mạnh vị trí con chủ tịch Dương thị? Chút trò vặt ra oai này, nàng gặp không ít rồi, mới không hiếm lạ.

Còn có Dương chủ tịch, tùy tiện một câu "không tiện" liền không đến sao. Đã hẹn với thị trưởng lại muốn lỡ hẹn sao. Đúng là Dương gia này tác phong không phải ít kiêu căng.

Ôn Ngữ vẫn lịch thiệp đúng mực: "Ồ, thật là trùng hợp làm sao, vừa hay thị trưởng cũng có điểm bận bịu, vậy nên tôi cũng thay người đến đây. Không biết Dương tiên sinh có cảm thấy có gì mạo phạm không?"

Lời nói của Ôn Ngữ thập phần lịch sự. Tác phong lại vừa phải, trong nhu có cương, không thể khinh thường. Bất quá Dương Triết mơ hồ nghe ra ẩn ý.

Dương chủ tịch mang ý khinh khi thị trưởng nên cho con trai đến thay. Cùng lúc Ôn Ngữ cũng đến thay thị trưởng. Không phải đôi bên cùng cân xứng sao. Muốn hạ thấp thị trưởng của nàng? Đừng hòng.

Dương Triết cường gượng gạo: "Tất nhiên là không rồi. Làm sao có gì mạo phạm được. Huống hồ, Ôn Ngữ, à không, Ôn trợ lý là tâm phúc của thị trưởng, tôi ngược lại nên cảm thấy vinh dự đây."

Ôn Ngữ ngược lại chỉ cười xã giao. Nàng nâng tay ý mời Dương Triết ngồi. Tiếu tấu thản nhiên tự tin như vậy, nào có chút ngượng ngùng rụt rè nào của omega. Nữ nhân này đích thực là cường giả. Hoặc cũng có thể nói, chính trị khắc nghiệt đã cải biến rất nhiều thứ, bao gồm cả bản chất con người.

Dương Triết cùng Ôn Ngữ ngồi đối diện. Bồi bàn nhà hàng đã sớm quen phục vụ cho các bữa cơm chính trị nên không vội xuất hiện.

Dương Triết vẫn chưa hoàn toàn tin được sự biến hóa của Ôn Ngữ. Hắn cười cười, nhìn Ôn Ngữ chăm chú: "Thật lâu không gặp, Ôn Ngữ, em thay đổi nhiều đến mức anh không kịp nhận ra a!"

Ôn Ngữ thái độ vẫn là xã giao hữu lễ. Nàng không mặn không nhạt nói: "Vậy sao? Nếu sau này Dương thị có thể hợp tác cùng A thị tốt đẹp. Tôi cùng Dương tiên sinh, không chừng gặp nhau thường xuyên."

Dương Triết cảm thấy lời này cũng phải. Lại hiếu kì hỏi: "Đúng rồi, Ôn Ngữ, thị trưởng bận gì mà không đến đâu?"

Ôn Ngữ vẫn cư xử lịch sự, bình thản biểu đạt: "Thị trưởng có việc cần giải quyết, vậy nên không thể đến. Bất quá, dự án này tôi sẽ nghiêm túc bàn bạc và báo lại cho thị trưởng. Sẽ không làm Dương tiên sinh thất vọng."

Dương Triết cười càng cứng ngắc. Hắn nghĩ mình cùng Ôn Ngữ từng quen biết nên ăn nói thân thiết. Không nghĩ rằng trước sau Ôn Ngữ trước sau vẫn uốn nắn hắn về công việc.

Hắn đành dời chú ý bằng cách gọi phục vụ. Hắn phong độ trao thực đơn cho Ôn Ngữ, hắn cười nói: "Vẫn nên để omega chọn món nhỉ?"

Ôn Ngữ lại lịch thiệp từ chối: "Bữa ăn này tôi sẽ thay thị trưởng mời đại diện của Dương thị. Vậy nên Dương tiên sinh cứ tự nhiên chọn món."

Lời này của Ôn Ngữ mười phần đúng mực. Bất quá, nghe kĩ vẫn nghe ra ý tứ. Nàng cùng Dương Triết ăn bữa cơm này này không phải là hẹn hò giữa alpha và omega, hắn ta không cần phải tỏ ra phong độ. Còn có, các nàng vẫn dựa trêи công việc mà nói chuyện thì đúng hơn.

Dương Triết lại cứng ngắc gọi món. Không khí ba phần căng cứng. Hắn lại lần nữa nói sang chuyện khác: "Từ lần sau khi ra trường, anh đã không gặp em. Không ngờ lúc gặp lại thì em đã thành trợ lý của thị trưởng. Đúng là quá khó tin. Suốt thời gian qua, anh vẫn ở Mặc Tây Ca, không thể liên lạc được với em. Em sống tốt không?"

Ôn Ngữ cười nhạt: "Cảm ơn Dương tiên sinh thăm hỏi, tôi rất tốt. Ngược lại anh có nhiều năm ở ngoại quốc học hỏi, hẳn dự án này Dương thị đã nghiên cứu cẩn thận?"

Đánh cả một vòng lớn, Ôn Ngữ vẫn khéo léo kéo lại công việc. Dương Triết có cảm giác thất thố, dường như Ôn Ngữ đã thay đổi quá nhiều. Đến mức một lời hỏi thăm giữa bạn cũ cũng thành xa xỉ.

Hắn có chút bối rối. Cũng phải, chuyện năm xưa, vốn dĩ không tốt đẹp lắm. Không chừng Ôn Ngữ có mặt hôm nay cũng là vì muốn đâm thọt chuyện năm ấy. Ai biết Ôn Ngữ có muốn đòi lại nợ cũ không đâu?

Chuyện mười năm trước đã biến thành vết nhơ cho quan hệ cả hai người Ôn Ngữ cùng Dương Triết. Dù không thẳng thắn, nhưng trêи phương diện nào đó, cơ bản nó đã không cứu vãn được. Dù có thời gian sao lãng cũng không thể xóa mờ.

Điều làm Dương Triết kinh hãi tiếp chính là Ôn Ngữ quả thật có năng lực. Vốn nghĩ nàng chỉ là "bình hoa di động" của thị trưởng, lần này xuất hiện để hạ nhục hắn. Nhưng hắn đã sai, Ôn Ngữ cặn kẽ phân tích, lại có kinh nghiệm thực tiễn thâm sâu.

Nàng triển khai hợp tác, đưa ra yêu cầu từ phía mình nhưng cũng đảm bảo lợi nhuận hợp lý của Dương thị.

Trêи cơ bản, lần hợp tác này Ôn Ngữ muốn Dương thị có thể hợp tác nghiêm túc, có thể dựng nên chung cư cho beta bình dân. Giải quyết vấn đề thiếu hụt nơi ở của A thị, đồng thời cũng cho Dương thị có thể bán chung cư mình xây dựng với mức giá công bằng.

Dương Triết nghiêm túc nghe Ôn Ngữ triển khai. Hắn đôi khi cũng muốn đòi hỏi quyền lợi thêm cho phía mình, nhưng Ôn Ngữ đều uyển chuyển biểu đạt hợp lý. Cơ hồ không có kẽ hở cho hắn lọt.

Cuối cùng vẫn là Ôn Ngữ hài lòng đạt được điều mình muốn. Dương Triết cùng nàng đại diện đôi bên kí hợp đồng bản thảo trước.

Sau bắt tay xã giao, Ôn Ngữ có lệ nói: "Hợp tác vui vẻ, Dương tiên sinh."

Dương Triết cũng phụ họa: "Tất nhiên rồi, hi vọng sớm ngày đi đến song phương đều có lợi."

Ôn Ngữ cười nhạt, quả là châm ngôn hàng đầu của giới thương nhân. Luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, có thể vì lợi nhuận mà bất chấp.

Lúc này việc công đã xong, Dương Triết lại muốn nói đến việc tư. Hắn ta hỏi Ôn Ngữ: "Nể tình nhiều năm không gặp, anh có thể mời em bữa cơm được không. Coi như hàn huyên lại chút chuyện cũ?"

...