Chương 8: Tiếp rượu

Lãnh Ngọc Cẩn về, Ôn Ngữ an tâm không ít. Không rõ từ lúc nào, nữ nhân này đã trở thành người duy nhất cho nàng cảm giác an toàn.

"Thị trưởng, tôi pha cà phê cho ngài?" Ôn Ngữ nghiêm cẩn hỏi.

Lãnh Ngọc Cẩn vừa lật tài liệu, lại gật nhẹ đầu: "Ân."

Sau đó, các nàng lại làm việc cùng nhau. Không khí thập phần hài hòa. Mười năm qua, các nàng vốn đã luôn như vậy, càng lúc càng gắn bó không rời.

12 giờ 15 phút, chợt có điện báo từ lễ tân lên phòng làm việc, nói rằng có người muốn gặp Ôn Ngữ. Lãnh Ngọc Cẩn nghe thấy thì bất giác nhíu mày, trợ lý của nàng, không lẽ muốn gặp là tùy tiện gặp như vậy.

Ôn Ngữ cũng một vẻ nghi hoặc, nàng gọi xuống lễ tân hỏi kĩ càng. Nguyên lai là một vị danh xưng Dương tiên sinh tìm nàng.

Ôn Ngữ nhíu mày, lại là Dương Triết, hắn ta chỉ mới một ngày không gặp, làm gì lại tìm nàng. Nàng cho lễ tân chuyển điện thoại cho Dương Triết.

"Là tôi Ôn Ngữ đây, Dương tiên sinh có việc gì chăng?" Ngữ khí Ôn Ngữ thập phần lạnh nhạt.

Dương Triết nói trong điện thoại: "Không phải hôm qua anh nói muốn mời cơm em sao. Hiện tại có cũng đã giữa trưa, em đã ăn trưa chưa?"

Ôn Ngữ vẫn tiếp tục xem tài liệu, động tác ghi chép không đổi. Nàng nói: "Thật ngại quá, Dương tiên sinh, cuối năm bề bộn nhiều việc. E rằng bữa cơm này, coi như Ôn Ngữ tôi không bồi được."

Lời của Ôn Ngữ vô cùng lịch thiệp, đầy ý vị xã giao. Nhưng đồng thời cũng bộc lộ rõ ý từ chối. Dương Triết muốn mời nàng ăn trưa lại dùng loại ngữ khí ban ân thế sao? Nàng đã không phải hoa si ngày nào của hắn, hắn nghĩ hắn đủ quyền hạn với nàng hiện tại? Buồn cười.

Bên dưới tầng trệt, Dương Triết đứng ở đại sảnh lễ tân, sắc mặt không quá dễ coi. Hắn đã cất công đến tận đây, Ôn Ngữ còn không biết điều như vậy? Nếu không phải coi trọng vị trí trợ lý thị trưởng của cô ta, cô ta nghĩ hắn sẽ đến đây hay sao?

Nhân viên thị chính cũng đã gặp không ít trường hợp tương tự. Để tránh trì hoãn công việc, một viên chức tế nhị tiến đến làm thủ thế mời. Đây là tòa thị chính, có chuyện sẽ đón tiếp, không chuyện cảm phiền ly khai, không thể để việc công của nhân dân bị ảnh hưởng.

Dương Triết thấy vậy đành quay lưng bỏ đi. Nội tâm vẫn còn thập phần khó chịu. Có lẽ vì ấn tượng của mười năm trước vẫn còn. Nên hắn ta nghĩ Ôn Ngữ vẫn còn hoa si hắn, chỉ cần hắn lên tiếng nàng sẽ vội vã sắp xếp công việc vì hắn. Nhưng cơ bản, hắn đã lầm, Ôn Ngữ của hiện tại là nữ cường nhân giỏi giang đương đại, nào có thể để hắn thao túng?

Tại phòng thị trưởng, Lãnh Ngọc Cẩn thấy Ôn Ngữ "từ chối" Dương Triết thì rất hài lòng. Nàng ấy là của nàng, lý nào lại để alpha khác dòm ngó. Mà cho dù Ôn Ngữ không từ chối Dương Triết, Lãnh Ngọc Cẩn cũng sẽ tìm cách đánh hắn ta một trận. Để hắn tránh xa omega của nàng càng xa càng tốt.

Vừa lúc Ôn Ngữ lại tiến đến bên cạnh bàn làm việc của Lãnh Ngọc Cẩn. Vị đạo đặc trưng của omega nhàn nhạt trong không khí, chóp mũi Lãnh Ngọc Cẩn động khẽ. Mùi vị ngọt ngào này đậm hơn hôm qua. Đáy mắt hơi trầm đi, Lãnh Ngọc Cẩn nghĩ... Dường như Ôn Ngữ lại sắp đến.

Ôn Ngữ sắp xếp lại giấy tờ trêи bàn làm việc cho Lãnh Ngọc Cẩn mười phần chu đáo. Nàng lại nói: "Thị trưởng, mười lăm phút nữa ta sẽ có cuộc họp cấp cao với đại diện từ thành thị khác cùng chính phủ. Hiện tại có thể xuất hành?"

Lãnh Ngọc Cẩn gật đầu: "Tất nhiên rồi, nếu vậy ta nên đi."

Cuộc họp này chính là để triển khai rõ hơn về chuyến công tác đến Anh Lan của các nàng. Cũng đã đến lúc phổ biến các hạng mục hợp tác rồi.

Lãnh Ngọc Cẩn đứng dậy, ưu nhã cài lại nút áo vest. Vóc người cao ráo áp đảo quần phương, tóc đen buộc gọn, dung nhan ngọc khắc, sắc sảo câu nhân.

Ôn Ngữ cầm theo tài liệu đi cùng nàng, đồng thời nàng cũng khoác thêm khăn choàng cùng áo ấm. Vào đông, tiết trời thật sự không thích hợp với omega như nàng.

Chợt thoáng thấy cài áo vest của Lãnh Ngọc Cẩn bị lệch. Ôn Ngữ tự nhiên nâng tay sửa lại. Lãnh Ngọc Cẩn hơi bất ngờ, nhưng cũng đứng ngay ngắn để nàng sửa.

Mất vài giây Ôn Ngữ mới nhận ra động tác của mình đã quá thân cận. Nàng có điểm bối rối rút tay lại, mím mím môi nói: "Cái đó, thị trưởng... tôi không cố ý."

Omega dấn thân vào chính trường rất ít, đại đa số vẫn là alpha chiếm giữ vị trí quan trọng này. Mà omega ở một nơi nhiều alpha, điều đầu tiên quan ngại chính là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Nếu một omega có hàng động động tình hay gì khác, đó sẽ kϊƈɦ thích alpha đánh nhau để tranh giành tiêu kí, náo loạn là tất yếu. Đây là điều không quá tốt đẹp. Vậy nên nó xếp vào loại cấm của chính trị.

Ôn Ngữ hoàn toàn không có ý định "trêu chọc" Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng chỉ cảm thấy cài áo của đối phương bị lệch, không vừa mắt nên muốn sửa lại. Hiện tại nàng lại bối rối vô cùng, thật không muốn Lãnh Ngọc Cẩn hiểu lầm.

Nếu vịn vào cớ tác phong không nghiêm, công tác không nề nếp, nàng hoàn toàn có thể bị thôi việc.

Lãnh Ngọc Cẩn thấy Ôn Ngữ bối rối như vậy thì cười khẽ. Ý cười ôn nhu như nước. Nàng nói: "Không sao, tôi hiểu em. Mười năm ở cạnh nhau rồi, em làm sao vẫn câu nệ như vậy đâu?"

Ôn Ngữ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Không dám đối mắt cùng Lãnh Ngọc Cẩn mà lãng tránh. Nàng nhỏ giọng: "Nếu vậy ta nên đi thôi thị trưởng."

Lãnh Ngọc Cẩn trông thấy Ôn Ngữ đang thẹn thùng, chỉ hận không ôm nàng vào lòng. Nhưng nàng cực lực dằn lại xúc động này. Quả thật, hành động chăm sóc tri kỉ khi nãy của Ôn Ngữ, làm nàng nhen nhóm lửa nóng. Như thể các nàng đã là vợ chồng rất nhiều năm.

12 giờ 43 phút, Ôn Ngữ chu đáo xem đồng hồ rồi theo Lãnh Ngọc Cẩn ra ngoài. Bất cứ đi đâu, thì thời gian hoạt động gần nhất nàng đều ghi nhớ. Như vậy mới đảm bảo tính chất công việc đặc thù.

Nếu một ngày có kẻ muốn gán danh phạm tội cho nàng, nàng vẫn có căn cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian xác định. Đối với người làm chính trị, đây là tất yếu.

1 giờ, Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ vào phòng họp. Buổi họp diễn ra rất suôn sẻ. Lần này hợp tác với Anh Lan, A thị lại được nâng lên một tầm cao mới. Mô hình trang trại bò sữa cũng được triển khai cho nhiều thị thành khác, tiếc rằng họ không có tiềm lực như A thị, e mất rất lâu mới theo kịp.

Lãnh Ngọc Cẩn âu phục phẳng phiu, tác phong tiêu soái tự tin, phảng phất làm chủ mọi thứ. Nàng đứng trêи bục triển khai, lời nói lẫn ngữ khí trầm thấp của nàng như có sức hút. Khiến không ai có thể không chú ý.

Càng nghe càng bị thuyết phục, càng nghe càng thêm khâm phục. Nữ nhân này không chỉ cường đại, tố chất lãnh đạo còn vượt xa quần chúng, khiến người người ngưỡng mộ.

Đại biểu cấp cao đều nghe nàng, gật gù thụ giảng. Bên dưới, Ôn Ngữ đẩy nhẹ gọng kính trêи sóng mũi, trông thấy Lãnh Ngọc Cẩn đẹp đẽ như vậy, cả nàng cũng không khỏi mê hoặc. Thật sự, alpha đầy cường đại như thị trưởng, quả là chỗ dựa tốt cho bất cứ omega cả đời. Nàng ấy là hình mẫu quá lý tưởng cho vị trí ứng cử bạn tình của bất kì omega nào.

2 giờ 24 phút, cuộc họp kết thúc. Đại biểu chung quanh một phần ra về, phần khác lại ngỏ ý mới Lãnh Ngọc Cẩn ăn tối.

Ăn tối là cái cớ, xã giao thắt chặt quan hệ mới là thật. Đã chấp nhận làm kẻ có địa vị, đây là điều không tránh khỏi. Lãnh Ngọc Cẩn cũng đáp ứng.

Nàng để các vị ấy đi trước tìm nơi tổ chức, còn mình thì đứng lại đợi Ôn Ngữ. Ôn Ngữ mang tài liệu tiến đến đứng cạnh nàng, khẽ hỏi: "Là ăn tối sao thị trưởng?"

Lãnh Ngọc Cẩn mềm nhẹ gật đầu. Chóp mũi nàng lại động khẽ, quả nhiên vị đạo ngọt ngào của Ôn Ngữ càng thêm nồng. Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ngữ, em có khó chịu ở đâu không?"

Ôn Ngữ xếp lại tập hồ sơ, nghi hoặc ngước mắt: "Thị trưởng? Làm sao người lại đột nhiên hỏi vậy đâu? Tôi rất tốt a."

Lãnh Ngọc Cẩn cũng không biết nên cụ thể nói thế nào. Bất đắc dĩ đành thôi, nói ra loại chuyện tế nhị như vậy với Ôn Ngữ. Còn không phải tác phong nên có của một alpha phong độ đâu.

Ôn Ngữ lại nhắc nhở: "Thị trưởng, ta nên đi tiếp các vị đại biểu."

Lãnh Ngọc Cẩn sắp xếp xong dự tính, nàng gật đầu. Có nàng ở đây, sẽ không để Ôn Ngữ có chuyện được.

...

5 giờ, Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ có mặt ở nhà hàng trung tam A thị.

Đại biểu mời rượu các nàng nhiệt tình, vài tên alpha như ngửi thấy mùi ngon mà mò sang Ôn Ngữ. Quả thật Ôn Ngữ vận âu phục nghiêm cẩn, tư thái là của nữ cường nhân. Bất quá vì thế rất cấm ɖu͙ƈ, gợi nên ham muốn chinh phục của alpha đâu.

Chẳng qua, vị trí Ôn Ngữ ngồi chính là ở ngay cạnh Lãnh Ngọc Cẩn. Gần như dính sát lấy nhau. Với một alpha cường hãn như vậy, những tên alpha chung quanh tất không dám xâm phạm vào "lãnh thổ" đối phương.

Lãnh Ngọc Cẩn ngồi dựa ra sau ghế bành, nàng đặt ngang một tay lên thành vịn lưng, Ôn Ngữ lại ngồi cạnh nàng, rất giống như đều ngả vào lòng nàng. Loại này bảo hộ, không phải alpha nào cũng dám động vào nàng.

Phần nhiều trêи bàn rượu, vẫn là nói chuyện chính trị gần đây. Còn có vài kẻ muốn lấy lòng Lãnh Ngọc Cẩn mà lân la. Để tránh Lãnh Ngọc Cẩn phiền nhiễu, Ôn Ngữ đều khéo léo đưa đẩy đi.

Lãnh Ngọc Cẩn phi thường hưởng thụ Ôn Ngữ săn sóc. Quả thật, có một trợ lý toàn năng như Ôn Ngữ, Lãnh Ngọc Cẩn lại cảm thấy mình rất may mắn.

Vì Ôn Ngữ là omega duy nhất trêи bàn rượu. Vậy nên alpha khác đều quấn quýt lấy lòng nàng. Từ trong xương cốt, bản tín chiều chuộng omega của alpha đã không bỏ được.

Ôn Ngữ uống hai ly rượu, sắc mặt hơi hồng. Nàng bỗng cảm thấy ngồi không đủ gần với Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng đột nhiên muốn gần thị trưởng của mình thêm chút nữa.

Vậy nên Ôn Ngữ không tiếng động nhích lại gần Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng động động chóp mũi, ngửi thấy hơi thở cường hãn của nàng ấy mà cảm thấy rất thoải mái.

Lãnh Ngọc Cẩn cũng nhạy bén nhận ra động tĩnh của Ôn Ngữ. Nàng nâng ly rượu uống cạn, mắt phượng ám trầm.

Ôn Ngữ cười tiếp rượu một đại biểu cấp cao. Ý cười bên môi cong cong, xã giao lịch thiệp. Nhưng nội tâm nàng lại bùng khởi gợn sóng.

...