Chương 36: Trò chuyện

Nghe thấy lời Ôn Ngữ như vậy, Lãnh Ngọc Cẩn cũng không giận, ngữ khí nàng vẫn ôn nhu vô cùng, mang đến cảm giác che chở an tâm. Nàng nói: "Đã có chuyện gì sao, Ngữ?"

Ôn Ngữ nghe thấy lời này, càng thật sâu hối hận. Thị trưởng thật ôn nhu với nàng, nàng lại đi dối gạt nàng ấy, nàng sai rồi. Vậy nên úng thanh úng khí giải trần: "Thật ra, tôi đã đồng ý giao dịch với Lương Ẩn qua điều kiện khác. Chị ấy muốn tôi viết đơn đệ trình xin làm trợ lý chị ấy. Tôi xin lỗi thị trưởng, tôi đã không xin phép ngài mà làm nó."

Ôn Ngữ nghe thấy Lãnh Ngọc Cẩn thở dài một hơi. Có dung túng, có bất lực, cũng có chút tự trách. Phải, thị trưởng đang tự trách, mười năm bên nhau, nàng làm sao không hiểu nàng ấy đây.

Nàng ấy là một alpha rất có trách nhiệm, sẽ làm tốt cương vị lãnh đạo và nghĩa vụ của mình. Nhưng hôm nay, nàng ấy lại để một omega trong bầy vì mình mà hi sinh. Thậm chí còn phải đến chỗ alpha khác cầu cạnh giúp đỡ. Về trách nhiệm với bầy hay tôn nghiêm, nàng ấy đều bị mất mát.

Càng nghĩ, Ôn Ngữ càng thấy mình sai lầm. Nội tâm đều run lên, thị trưởng sẽ không nổi giận rồi từ bỏ nàng chứ?

"Ngữ, em có muốn làm việc cho Lương Ẩn không?" Lãnh Ngọc Cẩn mềm nhẹ hỏi.

Ôn Ngữ tức thì kiên định hồi đáp: "Không thưa thị trưởng!"

Lãnh Ngọc Cẩn yên lặng một lúc mới bồi thêm một câu: "Thật ra, nếu muốn, em có thể đi. Tôi vốn dĩ không có quyền cản cấm em."

Ôn Ngữ đều khẩn trương lên, nàng vội nói: "Không phải vậy đâu thị trưởng. Thật ra, tôi biết ngài có thể xử trí chuyện này ổn thỏa. Tôi, tôi chỉ là lo cho ngài... Không muốn nhìn ngài bị hất nước bẩn mãi. Mà thời điểm cận kề Tết Nguyên Đán, A thị không thể vắng ngài được.

Vậy nên, tôi mới nhờ Lương Ẩn giúp đỡ. Tình hình cấp bách, tôi bất đắc dĩ đành đáp ứng chị ấy. Tôi không hề muốn thôi làm việc vì ngài, thị trưởng!"

Lãnh Ngọc Cẩn nghe được lời này của Ôn Ngữ, vô thức mỉm cười. Nàng ôn hòa nói: "Tôi hiểu, cảm ơn em, Ngữ"

Thanh xuân của em dành trọn cho tôi, mười năm đẹp đẽ ấy em lại cùng tôi gian truân dựng nên sự nghiệp. Từ hai bàn tay trắng, từ ngày đầu khởi nghiệp, em đã luôn bên tôi đến hôm nay. Tôi sẽ dành cả đế chế hùng mạnh này để bảo hộ em, dùng hết phần đời còn lại để có trách nhiệm với thanh xuân của em.

Nghe thấy ngữ khí trầm thấp và dịu dàng Lãnh Ngọc Cẩn. Ôn Ngữ lại cảm thấy tâm can đều bị hòa tan. Nàng cuộn người trong chăn, nhỏ giọng: "Thị trưởng, ngài đừng cảm ơn tôi. Nếu không có ngài, tôi chẳng có hôm nay. Còn nữa... chuyện hẹn bữa cơm với Lãnh di, tôi..."

"Đừng lo, tôi biết em cần giải quyết việc riêng. Không sao, để ngày khác cũng được. Em phải chiều mẹ em, đúng không?" Lãnh Ngọc Cẩn nói.

Trước giờ Ôn Ngữ rất ít khi từ chối yêu cầu của nàng. Nếu có, chỉ có thể là vì Ôn mẹ. Không thể phủ nhận, nàng ấy là một con gái có hiếu.

Ôn Ngữ vô thức mỉm cười, vẫn là thị trưởng hiểu nàng. Thông cảm còn phong độ như vậy, nàng ấy là nữ nhân rất tri kỉ. Nàng nói: "Cảm ơn ngài, thị trưởng."

"Trễ rồi, em nên đi nghỉ thôi, Ngữ. Em ngủ ngon".

Ôn Ngữ nhu thuận nghe theo: "Ân, ngài ngủ ngon."

Cứ vậy liền tắt máy, Ôn Ngữ lẳng lặng nhìn dãy số quen thuộc đến khi thϊế͙p͙ đi. Quả thật rất dễ nhìn, như chính con người thị trưởng. Ôn nhu, hào hoa lại phong độ, có danh tiếng, có quyền lực. Nàng ấy mặt nào cũng hoàn mỹ như vậy. Sống lâu dần dưới đất bảo hộ của nàng ấy, nàng lại chẳng muốn ra ngoài tìm phối ngẫu.

Bất quá, nàng biết mẹ nàng sẽ không để yên. Coi như vì bà ấy, nàng sẽ thử xem mắt một lần. Chẳng qua, không nhất thiết rằng vừa gặp xong đã lấy, huống hồ nàng vốn chưa có ý định kết hôn.

...

11 giờ 45 phút, Lãnh Ngọc Cẩn hài lòng gửi đi đoạn ghi âm nói chuyện với Ôn Ngữ. Người nhận không ai khác ngoài Lương Ẩn.

Dám mơ tưởng cướp omega của nàng, đừng hòng! Nàng ấy chỉ có thể sống trong lãnh thổ của nàng, thuộc về mình nàng, thừa nhận sự bảo hộ của nàng, đồng thời chỉ duy trì nòi giống cho nàng. Lương Ẩn, nàng ta tốt nhất nên biết điều mà tránh xa. Đừng nghĩ chút trò vặt có thể làʍ ȶìиɦ cảm mười năm các nàng sứt mẻ.

...

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện trở về nguyên trạng vốn có. Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ lại càng bận bịu cho việc chuẩn bị tết cổ truyền. Vậy nên thời gian các nàng dành cho Cát San ít dần.

Bất quá, Cát San lại được sắp lịch thực hành khóa học lẫn tham quan rất tốt. Hầu như mỗi ngày đều xuất hiện hình ảnh trêи báo đài vì sự gắn kết với cư dân bản địa. Nàng ấy còn chia sẻ lên trang mạng cá nhân, không chỉ bỏ qua chuyện nháo nhào hôm trước còn khen ngợi người A thị rất nồng hậu.

Một vài bài viết khác lại có hình ảnh A thị phồn thịnh và câu nói trứ danh xứ Đát Lan Han: "Sự hùng mạnh của một đế chế, tất không thiếu vắng con đầu đàn tài ba."

Lời này có thể hiểu là đang ca ngợi Lãnh thị trưởng rất có tài. Tức thì vài bình luận nổi lên, có vài người có rằng sau chuyện hiểu lầm hôm trước, có lẽ giữa hai người đương cuộc đã nảy sinh cảm tình chăng? Bất quá, Cát San từ chối phỏng vấn về vấn đề này.

Vì vài chuyện lá cải bông đùa đó, vậy nên nhất thời căng thẳng giữa Đát Lan Han cùng đại Yên đều được Cát San hòa tan. Không hổ là người ứng cử vị trí Đại sứ Hòa bình, mọi xích mích đều có thể hóa giải như vậy.

"Tôi cũng chưa từng tham gia loại tết phương đông này. Hi vọng năm nay sẽ được một lần trải nghiệm." Cát San vừa cười vừa nói với Ôn Ngữ đối diện.

Ôn Ngữ đặt xấp hồ sơ lên bàn làm việc, lại nói: "Trải nghiệm hẳn tính sau. Hiện tại, Cát San nên hoàn thành kiểm kê nhân sự này cho tôi trước đã?"

Lúc trước, Ôn Ngữ từng nghĩ Cát San dù sao cũng là omega, không nhạy bén với chính trị được. Nhưng thực sự cũng không hẳn. Cô ấy cũng có năng lực không tồi trong lĩnh vực này. Không phụ là sinh viên đại học chính trị Liên lục địa. Tất nhiên không thể là vô năng.

Cát San mới hai mươi, Ôn Ngữ tin cô ấy còn có thể tiến xa hơn trong tương lai.

"Dạo này thấy các cô bận bịu như vậy? Cuối năm hẳn rất nhiều việc?" Cát San vừa lật tập hồ sơ vừa nói.

Ôn Ngữ nhạy bén nghe ra tia dẫn dắt trong lời của Cát San. Nàng cười nhẹ: "Cũng không bận lắm, bất quá, thị trưởng là người minh bạch, ngài ấy luôn kiểm kê hằng năm rất thận trọng. Vậy nên thời gian này đúng là có điểm căng thẳng."

Cát San rất thích cách hành sự của Lãnh Ngọc Cẩn, minh bạch không uẩn khúc. Nàng là người thẳng thắn, vậy nên thành thực nói: "Tôi rất thích thị trưởng cô, một người chính chắn, công tư phân minh."

Ôn Ngữ mày đẹp động nhẹ, môi phủ lớp son mỏng ướŧ áŧ, nàng khép mở hỏi lại: "Thích thị trưởng?"

Cát San nhận ra mình lỡ lời, vội bối rối sửa lại: "Không phải! Ý, ý tôi là thích cách làm việc rõ ràng của thị trưởng cô!"

Ôn Ngữ thấy Cát San bối rối ửng hồng mặt mày thì cười nhẹ, ngữ khí nàng mềm mỏng: "Thực ra, tôi có thể nhìn ra tình cảm Cát San dành cho thị trưởng."

Cát San nghe xong thì sửng sốt, rồi bất đắc dĩ cười: "Thành thực mà nói, chắc tôi không giỏi khoản che giấu cảm tình này. Hôm qua, mẫu hậu gọi hỏi thăm tôi. Còn hỏi về chuyện nháo hôm trước, mới mấy câu, bà đã nói câu hệt như cô. Đúng là tôi quá tệ việc che giấu cảm xúc, cô biết đó chuyện này cũng không hẳn là tốt."

Ôn Ngữ thấy Cát San vừa bối rối vừa tự giễu như vậy thì cảm thấy rất khả ái. Dù là công chúa hay Đại sứ gì đó, cô ấy vẫn chỉ là omega hai mươi tuổi, có những rung động đơn thuần và ngây ngô là không tránh khỏi. Cả cách thức che giấu cũng vụng về và đầy sơ hở như thế.

Nàng nói: "Không phải người Tây Dương luôn là người thẳng thắn bộc trực sao? Làm sao Cát San lại bối rối còn vất vả che giấu như vậy đâu?"

Lại thấy Cát San bỉu môi, ngữ khí nửa ủy khuất, nửa buồn bã: "Còn không phải như vậy sao? Người phương đông luôn thích những omega kín đáo nhã nhặn, còn có thể thẹn thùng rụt rè. Với alpha như Lãnh thị trưởng, tôi nghĩ cô ấy hẳn phải thích một omega ôn nhu, tri kỉ còn tạo cảm giác thoải mái.

Còn tôi, nếu nóng nảy chạy đến thổ lộ, có phải... dọa cô ấy chạy mất không?"

Vế miêu tả sau, Cát San là dựa trêи Ôn Ngữ mà miêu tả ra. Nàng thấy được Lãnh Ngọc Cẩn rất thương yêu Ôn Ngữ. Vậy nên dựa trêи Ôn Ngữ mà gợi tả ra mẫu người Lãnh Ngọc Cẩn yêu thích.

Bất quá, nàng không có ý định giả mạo theo Ôn Ngữ để được để ý, nàng vẫn sẽ là chính mình. Chẳng qua không đủ dũng khí để thổ lộ tình cảm với Lãnh Ngọc Cẩn thôi.

Nghe Cát San miêu tả như vậy, Ôn Ngữ thấy không phải không có khả năng. Thị trưởng là người như vậy, công tác bận rộn như vậy, nếu tìm phối ngẫu, tìm một omega ôn nhu hiểu chuyện thì rất hợp tình hợp lý.

Trái lại, nếu Cát San chạy đến hùng hổ nói thích, không chừng thị trưởng chẳng nể mặt mà khước từ. Chả trách Cát San lại bối rối che giấu vậy.

"Cát San nói không sai." Ôn Ngữ gật đầu phụ họa.

Cát San đáy mắt có lãng tránh, khó hiểu hỏi: "Tôi nghe nói cô đã làm phụ tá Lãnh thị trưởng cả mười năm. Làm sao lại không biết mẫu người omega cô ấy yêu thích?"

Ôn Ngữ mỉm cười, ăn ngay nói thật: "Quả thật tôi không biết thị trưởng thích loại hình omega thế nào. Ngài ấy là người chính chắn, chuyện tư ɖu͙ƈ luôn được trong khuôn khổ kĩ càng, chưa từng dính vào nghi vấn omega gì đó. Cũng không thấy ngài ấy có đối tượng tìm hiểu.

Bất quá, tôi nghĩ, phần nhiều alpha khi đã chọn phối ngẫu hẳn sẽ hướng đến kiểu omega thuộc về gia đình. Có thể gắn kết, gầy dựng tổ ấm và duy trì giống nòi, hiểu chuyện và có thêm vài tài văn nghệ nữa, thì đó là tuyệt vời rồi."

Ôn Ngữ khác Cát San, nàng không phải omega đôi mươi, nàng không còn đặt nặng vấn đề ngoại hình, pheromone hấp dẫn, hay là chuyện rung động cảm tính. Nàng hướng đến một mối quan hệ bền chặt hơn, có tính xã hội cao hơn, thiết thực hơn. Đó là hôn nhân.

Khi tìm đối tượng, nàng không quá quan tâm mẫu người trong mơ hay lý tưởng vẹn toàn. Nàng cần một alpha biết nghĩ cho gia đình, một người mà có Ôxytocin ở nồng độ cao, người có thể gắn bó với gia đình và cho nàng bảo hộ an toàn.

Vì vậy nàng luôn thấy thị trưởng là alpha thuộc về khoản đó. Và nàng luôn hướng đến tìm alpha như vậy.

...