Chương 37: Xem mắt

Mặc Mặc: (*≧ω≦*) Chúc mọi người lễ 2/9 vui vẻ nha nha. Yêu yêu mọi người nhiều nhiều lắm nha~

******

Khi con người trưởng thành, họ có cái nhìn rất khác với thời tuổi còn xốc nổi. Tức là tuổi tác khác biệt, suy nghĩ cũng khác biệt. Vậy nên Cát San khó mà hiểu hết phân tích của Ôn Ngữ.

Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy Lãnh Ngọc Cẩn rất tốt, có phong độ của alpha, có mùi hương đặc hữu thoải mái, còn là người có trách nhiệm. Nếu kết giao cùng đối phương thì không tệ chút nào.

"Thị trưởng cô, không lẽ cả một mối tình cũ, cũng không có?" Cát San hiếu kì hỏi.

Ôn Ngữ lại lắc đầu, nàng đáp: "Chính trị chú trọng sự tập trung, theo tôi biết, lúc thị trưởng còn trêи. học đường chính trị hay đã ra trường, ngài đều không có đối tượng".

Cát San có chút bất ngờ, không nghĩ một alpha có thể "nhẫn nhịn" tốt nhất vậy. Thật ra, ngoài thuốc ức chế omega phổ biến thì vẫn có thuốc ức chế đặc hiệu của alpha. Trong thuốc chứa các hoocmon được điều chế từ tin tố của omega. Khi đưa vào cơ thể alpha thì sẽ phần nào thỏa mãn nhu cầu "khác" của họ.

Chẳng qua, phần nhiều các alpha đều không thích dùng nó. Đơn giản, họ có ɖu͙ƈ vọng chinh phục rất mạnh. So với dùng loại thuốc giả mạo đó, họ thích trực tiếp tiêu kí omega tươi sống ngon miệng hơn. Đó là lý do vì sao nhiều omega luôn bị quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

Bất quá, hôm nay Cát San lại như nghe thấy chuyện lạ. Một alpha khí tràng cường hãn như Lãnh Ngọc Cẩn lại dùng thuốc ức chế bản năng suốt ngần ấy năm? Này cũng quá khó tin đi.

Cát San còn định hỏi gì đó chợt Tống Phan từ ngoài vào lại nói thị trưởng cho gọi Ôn Ngữ. Ôn Ngữ đành chào Cát San rồi rời đi.

Nhìn Ôn Ngữ đi xa, đồng tử màu lam của Cát San thăm thẳm. Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ đã ở cạnh nhau mười năm, nàng có thể thấy được các nàng rất hài hòa. Trêи người các nàng ít nhiều dính phải mùi vị của nhau.

Đây là kết mùi. Mỗi người sinh ra đều có mùi cơ thể khác biệt, nó đặc trưng cho mỗi cá thể, còn gọi là khí tức. Khả năng duy trì nòi giống phụ thuộc vào độ kết mùi của mỗi cặp phối ngẫu.

Bất quá, beta có khả năng kết mùi và cảm nhận vị đạo rất kém, cả tuyến mùi cùng rất kém hoạt động. Nhiều cặp phu phụ beta chung sống nhiều năm còn không cảm nhận được mùi của bạn tình.

Trái lại, alpha và omega lại có tuyến mùi hoạt động mạnh và khả năng cảm nhận pheromones tốt hơn. Họ chính là những cá thể giữ ưu thế về duy trì nòi giống nhân loại.

Khi alpha và omega chung sống cùng, dần dần giữa họ sẽ có sự hài hòa về mùi của nhau. Họ cảm thấy gắn kết và thoải mái khi bên cạnh đối phương, và thích cảm nhận mùi đối phương. Đó là kết mùi, nó như một sợi dây vô hình kết nối suy nghĩ giữa hai cá thể riêng biệt lại.

Có nhiều người chung sống lâu, có cả tiêu kí thì kết mùi sẽ rất tốt. Trường hợp của Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ là do chung đυ.ng nhau lâu dài mà sinh ra kết mùi. Chưa đến mức tiêu kí, nhưng coi như một nửa các nàng đã thuộc về nhau.

Cát San cảm nhận rõ được điều đó, và nàng cũng biết bản thân không có khả năng chen ngang. Nhưng tình cảm là một thứ khó kiểm soát. Nàng nghĩ mình nên một lần thẳng thắn với Lãnh Ngọc Cẩn. Có khi như vậy lại tốt hơn giữ trong lòng.

Thở dài một hơi, Cát San lại xếp gọn tài liệu.

...

Ôn Ngữ đến chỗ Lãnh Ngọc Cẩn, nàng mềm mỏng hỏi: "Vâng, thị trưởng gọi tôi?"

Lãnh Ngọc Cẩn mỉm cười ôn nhu, nàng nói: "Đã là giờ nghỉ trưa rồi, tôi mang em đi ăn gì đó?"

Ôn Ngữ gật đầu, lại nhớ đến chuyện Dương thị vừa gọi cho mình, liền báo cáo lại cho Lãnh Ngọc Cẩn: "Thị trưởng, vừa rồi phía Dương thị có gọi hỏi về vấn đề hợp tác. Khi nào sẽ triển khai cụ thể hơn?"

Dương thị đúng là bầy cáo xảo trá, lúc Lãnh Ngọc Cẩn bị hất nước bẩn thì im hơi lặng tiếng. Khi các cuộc họp báo được công khai trả lại trong sạch xong thì hô hào lên tiếng công minh cho Lãnh thị trưởng. Sao lúc trước không hối thúc hợp tác, mà chờ đến giờ này?

Lãnh Ngọc Cẩn đã không hợp mắt kiểu cách làm việc này của Dương thị. Nàng nói với Ôn Ngữ: "Nói lại phía họ, chuyện bàn luận đó để sang năm mới hẳn tính đến. Còn hiện tại, tôi cần xem xét các vị trí ứng cử của các tập đoàn khác trong hạng mục này."

Ôn Ngữ gật đầu vâng lệnh. Dương thị quá kiêu căng, nghĩ rằng Lãnh Ngọc Cẩn nhất định phải hợp tác cùng họ vì họ có tài lực lớn nhất nước sao. Họ lầm rồi, thị trưởng vẫn sẽ chú tâm đến các khía cạnh trọng yếu khác. Nếu giao thịt cho bọn cướp bóc kinh doanh, người chịu khổ sẽ là người dân A thị.

Hiện tại Lãnh Ngọc Cẩn đánh tiếng như vậy để họ biết rằng cơ bản họ không có sự ưu tiên. Ngoài Dương thị, vẫn còn nhiều tập đoàn khác sẵn lòng hợp tác. Mà còn là làm việc minh bạch.

...

Cuối tuần, sáng chủ nhật Ôn Ngữ cũng không rảnh rỗi. Nàng cùng Lãnh Ngọc Cẩn đến thủ đô một chuyến. Là nhận lời mời đột xuất của quốc vương. Ông ấy muốn mời các nàng đến thủ đô để xin lỗi về vụ xào xáo lần trước.

Cuộc gặp mặt cơ bản diễn ra không lâu, cũng không thấy vương hậu cùng Lương Ẩn. Chỉ có quốc vương bồi Lãnh Ngọc Cẩn dùng tiệc trà nhỏ.

Ngắn ngủi đàm thoại khoảng một giờ, 2 giờ 15 phút chiều các nàng lên máy bay riêng về A thị.

Trêи máy bay, có lẽ vì mấy ngày mất ngủ, Ôn Ngữ thϊế͙p͙ đi. Lãnh Ngọc Cẩn lại chu đáo có cởϊ áσ khoác phủ lên cho nàng. Nhìn thụy nhan an tĩnh, tâm nàng đều như mềm hóa.

Đúng 5 giờ chiều, Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ bước xuống bãi đỗ máy bay trêи nóc tòa thị chính.

Lãnh Ngọc Cẩn định đưa Ôn Ngữ về nhà, bất quá Tống Phan lại đến báo công chúa Cát San đã chờ một giờ để được gặp.

Ôn Ngữ định đi cùng Lãnh Ngọc Cẩn, nhưng sáng nay mẹ nàng đã gọi điện để dặn dò về buổi xem mắt, nàng làm sao nói quên. Nhất thời đầy rối rắm, một bên là con đầu đàn nàng cần phụ tá, một bên là mẹ nàng.

Lãnh Ngọc Cẩn đương nhiên hiểu Ôn Ngữ nghĩ gì, nàng quay sang, mỉm cười nói: "Em còn chuyện riêng mà, em giải quyết trước đi. Tôi đi xem công chúa ấy một lúc."

Ôn Ngữ mím môi gật đầu, nội tâm ấm áp, vẫn là thị trưởng chu đáo hiểu lòng đến vậy.

Nếu có thể, nàng mong rằng người nàng xem mắt có được một nửa ôn nhu của nàng ấy.

...

Lúc Lãnh Ngọc Cẩn đến phòng chờ, đã thấy Cát San đang bật TV trong phòng xem phim. Trong phim còn là cảnh đấu đá trong hậu cung xưa, mỹ nhân cổ trang diễn rất nhập thần. Cát San xem đến chuyên chú, Lãnh Ngọc Cẩn đến cũng không hay biết.

Lãnh Ngọc Cẩn thấy vậy liền lịch thiệp chào hỏi trước: "Công chúa, hữu lễ?"

Cát San giật mình nhìn sang, từ sô pha đứng dậy, cũng đáp lễ: "Chào thị trưởng, ngài về rồi."

Lúc này mới thấy Cát San đặc biệt vận váy dài màu vàng nhạt. Chất liệu vải voan mềm mại ôm lấy vóc người nhỏ gầy đặc trưng của omega. Thoạt nhìn rất chỉnh chu tỉ mỉ, toát lên hơi thở thanh thuần sức sống nhưng không kém nổi bật.

Lãnh Ngọc Cẩn phong độ ra hiệu Cát San cứ tiếp tục xem phim. Cát San hiểu lý ngồi xuống, thầm cảm khái, quả là một alpha rất phong độ. Nàng đang xem đến đoạn cao trào đâu.

Vậy nên Lãnh Ngọc Cẩn bất đắc dĩ bồi Cát San xem phim thêm nửa giờ. Cát San đều xem đến quên trời quên đất, còn bình phẩm: "Thật đáng sợ, không lẽ trong hoàng gia Đông Yên xưa đều mưu mô như vậy?"

Hoàng gia phong kiến hay chính trị đều rất giống nhau, đều đầy mưu mô thủ đoạn. Lãnh Ngọc Cẩn đã quen nên không thấy gì lạ. Trái lại, Cát San dường như được bảo hộ rất khá, chưa tiếp xúc nhiều với loại hiểm độc này nên phá lệ kinh ngạc.

"Công chúa dường như hứng thú với thể loại phim này? Vừa lúc, sắp tới cũng có một đoàn phim đến A thị quay hình phim cổ trang. Có lẽ cô có thể dạo quanh phim trường một lúc." Lãnh Ngọc Cẩn nói.

Cốt yếu, nàng vẫn không thích vị công chúa này cứ quấn lấy Ôn Ngữ của nàng. Ngày nào Ôn Ngữ cũng mất mấy giờ ở bên ấy, nàng không quá thích.

Cát San lại ngộ tưởng Lãnh Ngọc Cẩn quan tâm đến mình, vậy nên ngây ngốc cười: "Thật, thật sao?"

Lãnh Ngọc Cẩn gật đầu. Cát San càng cười thêm lộng lẫy, dung mạo như thiên sứ càng thêm hai phần đẹp đẽ. Nàng nói: "Tôi đường đột đến đây hôm nay là muốn mời thị trưởng bữa cơm để xin lỗi đã đem đến phiền toái cho cô. Mấy lần đến cô đều từ chối, may mắn hôm nay mới được gặp cô một lần."

Lãnh Ngọc Cẩn lịch sự đáp: "Sau chuyện hôm trước, tôi không muốn dính phải đồn thổi. Công chúa biết đó, thanh danh hoàng gia rất quan trọng."

Cát San lại là người khá bộc trực, nàng nói: "Chỉ là bữa cơm, hà tất coi trọng người ngoài đến vậy. Hôm nay lịch trình thị trưởng có trống không, tôi mời cô bữa cơm được không?"

Đối phương đã đến nhiều lần, nếu cứ từ chối mãi cũng là đánh vào mặt mũi hoàng gia. Đối phương dù sao cũng là một vị công chúa. Vì vậy, Lãnh Ngọc Cẩn đáp ứng.

...

6 giờ, Ôn Ngữ được Tống phan đưa về nhà. Nàng vừa về liền nghe điện thoại, là mẹ nàng gọi đến, báo cả địa điểm lẫn số bàn của nhà hàng hẹn xem mắt.

"Ngươi nhớ đi cẩn thận. Cứ thoải mái, hắn ta dám quá phận, ngươi phải báo lại cho ta." Ôn mẹ dặn dò.

Nghe lời này của mẹ, tâm Ôn Ngữ ấm áp. Mẹ nàng ép nàng xem mắt nhưng không ép nàng chấp nhận kết hôn ngay. Thay vì bảo nàng ăn diện đẹp để được để ý, bà ấy dặn nàng phải đi cẩn thận.

Bao nhiêu đây quan tâm, Ôn Ngữ đã cảm thấy đủ rồi.

"Ân, con biết rồi, mẹ." Ngắn gọn kết thúc cuộc gọi. Ôn Ngữ chuẩn bị một lúc thì ra ngoài. Hôm nay nàng ăn vận không phô trương cũng không cầu kì. Váy áo ôm gọn màu xám dạ, chân váy gắn viền ren, dải lụa đen ôm lấy thắt lưng mảnh mai của nàng.

Nàng gọi cho tài xế riêng mình vừa thuê. Trước khi rời đi, nàng xem lướt qua đồng hồ, đã 6 giờ 30 phút. Vẫn còn nửa tiếng nửa, coi như không tệ.

Lúc Ôn Ngữ đến được chỗ hẹn đã là 6 giờ 55 phút, còn tốt. Nàng nghĩ nghĩ, coi như tình trạng kẹt xe tại A thị gần đây được điều chỉnh rất tốt. Dự án xây dựng đoàn tàu điện ngầm của thị trưởng đã phát huy tác dụng rồi. Nàng ấy đúng là người có tầm nhìn xa trông rộng.

Tiến đến chỗ bàn hẹn, đối tượng của nàng vẫn chưa đến. Nàng ngồi trước, phục vụ chu đáo hỏi nàng có chờ người không. Nàng nhẹ giọng: "Cảm phiền mười phút sau hẳn mang thực đơn đến."

Nam phục vụ vest đỏ kia liền lịch sự cười đáp ứng, lui xuống trước.

Ôn Ngữ yên lặng ngồi chờ, hiện tại là 6 giờ 58 phút. Còn hai phút nữa mới đến giờ hẹn.

Hai phút vốn dĩ không nhiều, nhưng đối với người làm trong chính trường, thời gian là khái niệm cực kì quan trọng. Vậy nên Ôn Ngữ chịu đến sớm hai phút, đã biểu hiện tôn trọng cuộc gặp mặt này. Mong rằng đối phương không làm nàng thất vọng.

...