Chương 35: Giấu giếm

Ôn Ngữ có thể thấy được Cát San đang rất hối hận, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô ấy, là do cô ấy bị vô tình kéo vào. Bất quá, nàng cũng không thể nói Cát San nghe hết mọi việc, vậy nên đành an ủi: "Cát San đừng nghĩ nhiều như vậy, tất cả chẳng qua là hiểu lầm. Hiện tại đều đã ổn, cô chỉ cần tiếp tục chuyến thực hành của mình tại A thị là được."

Nghe Ôn Ngữ nói vậy, nhưng Cát San lại không đồng tình. Nàng cúi đầu, úng thanh úng khí: "Cô đừng nói vậy, tôi làm sao có thể dửng dưng như không có việc được. Lúc tôi cứng rắn đòi Bá Lỵ làm bác sĩ riêng là vì hắn đã nói vài câu về nhân đạo omega rất trúng ý tôi. Ba mẹ tôi không muốn tôi tùy hứng, nhưng cũng chiều tôi. Kết quả thì sao, đều do tôi gây thêm chuyện.

Tôi vốn nghĩ mình có thể làm gì đó để thay đổi cuộc sống cho các omega. Nhưng hiện tại tôi mới thấy mình vô dụng thế nào, đυ.ng chuyện chỉ có thể gọi điện nhờ vào ba mẹ."

Ôn Ngữ hiểu Cát San đang nghĩ gì, cô ấy từng nghĩ mình sẽ nỗ lực để chứng minh omega không vô dụng, xứng đáng được đối xử công bình. Nhưng mà, chuyện hôm nay tác động không nhỏ đến nàng ấy. Đánh vào kiêu ngạo bấy lâu của một công chúa hoàng gia.

Ôn Ngữ mềm giọng nói: "Cát San, cô đã luôn nỗ lực vì nhân đạo của omega. Cô là động lực để rất nhiều omega khác cùng cố gắng. Cô giúp chúng tôi hiểu rằng không nhất thiết là omega thì phải an phận chờ bảo hộ, chính chúng ta có thể đấu tranh vì quyền lợi của mình."

Cát San nghe lời này xong, cảm thấy lòng đều nhẹ nhõm. Quả thật Ôn Ngữ luôn đem đến cho người khác cảm giác thoải mái. Nói chuyện cùng cô ấy, nàng cảm thấy rất dễ chịu, tâm tình căng thẳng đều được trấn an. Chả trách Lãnh Ngọc Cẩn yêu thương cô ấy như vậy.

"Ôn Ngữ, cô mới là cảm hứng cho tôi. Cô mới thật sự là omega cường nhân, sau này, tôi hi vọng cô sẽ càng thành đạt hơn nữa! Như vậy cô chính là minh chứng cho đám alpha kia thấy, omega chúng ta không vô dụng!" Cát San nắm tay Ôn Ngữ, kiên định nói.

Ôn Ngữ hơi bất ngờ, nhưng thấy chân thành trong mắt Cát San, nàng lại vô thức gật đầu.

Lần này lại thấy hốc mắt Cát San ửng hồng. Nàng lại nói: "Cô cùng Lãnh thị trưởng... thật sự, thật sự rất xứng..."

Ôn Ngữ thấy nàng nhắc đến thị trưởng lại ấp úng như vậy, mày đẹp động khẽ.

Bất quá, lời "xứng đôi" Cát San còn chưa nói ra hết đã thấy Lãnh Ngọc Cẩn tiến vào. Thấy Cát San ở cùng Ôn Ngữ, đáy mắt Lãnh Ngọc Cẩn động nhẹ: "Chào cồn chúa."

San bối rối dời tầm mắt, gật đầu: "Chào thị trưởng."

Ôn Ngữ thấy Lãnh Ngọc Cẩn liền đứng dậy, theo thói quen tiến về phía nàng mấy bước. Khẽ nói: "Ngài đến rồi, Cát San cùng tôi đang nói về ngài đâu."

Cát San nghe đến đây liền đứng dậy, có chút bối rối nói: "Tôi có chút việc, tôi về trước". Nói rồi liền thật sự đi.

Nhìn Cát San đi xa, tầm mắt Ôn Ngữ ʍôиɠ lung, nàng khẽ nói: "Dường như cô ấy... thích ngài, thị trưởng."

Lãnh Ngọc Cẩn sắc mặt không biến đổi, nàng chuyên chú nhìn Ôn Ngữ, như muốn đào ra vết rách. Bất quá Ôn Ngữ không biểu tình gì cả. Nàng có cảm giác hi vọng mình vừa bóp tắt. Nàng khẽ hỏi lại, ngữ khí thập phần tùy tiện: "Vậy sao."

Ôn Ngữ tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại thấy mình quá vô lý. Ai thích thị trưởng là quyền của người đó, thị trưởng còn không cản cấm, nàng lý gì khó chịu. Vậy nên nhẹ nhàng: "Cát San là omega tốt, tính khí thẳng thắn, cũng không có bản tính tự cao của hoàng gia. Là đối tượng tốt."

Lãnh Ngọc Cẩn đáy mắt phát lạnh, nhưng nàng lại không nỡ trách Ôn Ngữ, đành mỉm cười nói sang chuyện khác: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tôi mang em đi ăn gì đó?"

Ôn Ngữ cùng biết Lãnh Ngọc Cẩn hai ngày không ăn gì, vậy nên đồng ý. Nội tâm nàng vẫn nén không được mà lơ đãng nghĩ về Cát San. Biểu hiện rõ mồn một như vậy, ai không biết cô ấy đang rất thích thị trưởng. Nếu quả thật thị trưởng cũng hợp mắt cô ấy, làm con rể hoàng gia cũng là ý không tồi.

8 giờ 25 phút, đem Ôn Ngữ đi ăn xong, Lãnh Ngọc Cẩn lại về tòa thị chính, giải quyết hết mọi chuyện còn lại. Thủ hạ nàng làm việc rất tốt, tình hình khống chế được mọi thứ liền được thu xếp ổn thỏa.

Bất quá, lúc Lãnh Ngọc Cẩn đọc xong thư tín qua máy tính mà Lương Ẩn gửi đến lại không yên được nữa. Mắt phượng từng chút nổi bão, trong đó là bức ảnh chụp lại đơn đề trình mà Ôn Ngữ đã viết.

Omega của nàng lại muốn đến lãnh thổ kẻ khác?!! Lý nào lại như vậy!! Ngữ của nàng muốn rời bỏ bảo hộ nàng che chở!! Làm sao có thể?!!

Năm phút sau, Ôn Ngữ lại tiến vào, nàng mang theo cà phê nóng. Lại trông thấy Lãnh Ngọc Cẩn đang chuyên chú xem tài liệu.

"Thị trưởng, cà phê của ngài đây" Ôn Ngữ chu đáo đặt tách cà phê xuống.

Lãnh Ngọc Cẩn bình đạm xem tài liệu, nàng lơ đãng hỏi: "Tôi vẫn chưa hỏi em, làm sao lại tóm được tên Bá Lỵ đó vậy?"

Ôn Ngữ yên lặng một lúc, thành thật trả lời: "Là tôi đã nhờ đại hoàng nữ giúp đỡ, có chị ấy mới thu xếp được chuyện này."

Lãnh Ngọc Cẩn nhấp ngụm cà phê, hạ mi che đi bão nổi trong đáy mắt. Ngữ khí nàng bình thản: "Vậy sao? Cậu ta chịu giúp mà không đòi hỏi gì sao? Từ bao giờ, tên bất lương đó rộng rãi quá vậy?"

Ôn Ngữ mỉm cười lắc đầu: "Không đâu thị trưởng, chị ấy từng hứa tặng tôi quà sinh nhật nhưng không làm được. Vậy nên việc này, chị ấy giúp tôi coi như bù đắp."

Ngón tay cầm tách cà phê của Lãnh Ngọc Cẩn chợt xiết mạnh, nhưng rất nhanh dãn ra. Nàng cười ôn nhu nhìn Ôn Ngữ: "Vậy sao?"

Ôn Ngữ không lãng tránh tầm mắt Lãnh Ngọc Cẩn, gật đầu kiên định. Nội tâm Lãnh Ngọc Cẩn liền phát lạnh.

Ôn Ngữ, em là do tôi một tay bồi dưỡng thành. Em nghĩ em giả vờ tốt như vậy tôi sẽ không nhận ra?

Ôn Ngữ lại nói còn tài liệu, vậy nên thối lui đi tìm. Lúc ra khỏi phòng, nàng thở dài ra một hơi. Nàng thật sự sợ hãi, quả thật rất sợ. Tầm mắt trong suốt mà ôn nhu của Lãnh Ngọc Cẩn càng như đâm đau nàng. Thị trưởng đối với nàng luôn tốt như vậy, thế nhưng nàng lại lừa dối nàng ấy. Nàng đúng là kẻ bất nghĩa.

...

10 giờ 20 phút, Lãnh Ngọc Cẩn mang Ôn Ngữ về đến nhà, lúc ở bãi đỗ xe. Nàng khẽ hỏi: "Mẹ tôi muốn mời em bữa cơm, tối chủ nhật lịch trình trống, em đi cùng tôi được không?"

Ôn Ngữ do dự một lúc cũng đồng ý. Quan hệ quá thân với gia đình cấp trêи không hay lắm, bất quá, Lãnh di rất quý nàng, bà đã lên tiếng nàng không thể từ chối. Bất đắc dĩ đáp ứng Lãnh Ngọc Cẩn.

10 giờ 30 phút, Ôn Ngữ về đến nhà. Nàng mở điện thoại lại thấy có vài cuộc gọi nhỡ của mẹ nàng. Hẳn trong lúc nàng cùng thị trưởng bàn bạc vấn đề họp báo mà gọi đến.

Nàng gọi lại cho mẹ, đầu bên kia mất một lúc mới liên lạc được: "Ngươi cuối cùng cũng chịu gọi lại?"

Ôn Ngữ nhu nhu mi tâm, nhẹ giọng: "Con xin lỗi, lúc nãy con có chút việc. Làm sao vậy mẹ?"

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi ả họ Lãnh thế nào? Có làm liên lụy ngươi không?"

Ôn Ngữ thở một hơi, nàng ngồi xuống sô pha, đồng thời đáp: "Không có việc gì đâu mẹ, con rất ổn. Chuyện cũng được thu xếp cả rồi, thị trưởng là bị vu khống."

Ôn mẹ ngữ khí lại âm dương quái khí: "Nghĩa là cô ta không sao?"

Ôn Ngữ nhíu mày, không lẽ mẹ nàng trông chờ thị trưởng có việc tới vậy. Bất quá, nàng không muốn làm mẹ nàng không vui. Vậy nên nàng nói: "Mẹ mấy hôm nay sao rồi?"

Ôn mẹ nói: "Ta rất ổn, trễ rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi. À còn nữa, tối chủ nhật này, ngươi có rảnh rỗi không? Đến xem mắt cho phải đạo, ngươi định trì hoãn mãi sao?"

Nghe mẹ mình nói vậy, Ôn Ngữ cũng biết không tránh được. Nhưng còn cuộc hẹn với thị trưởng. Do dự một lúc, nàng cũng đáp ứng. Mấy năm qua, nàng không có thời gian bên mẹ, coi như lần này chiều ý bà ấy một lần.

Tắm rửa xong đã là 11 giờ 15 phút. Ôn Ngữ nằm trêи giường một lúc, lại mang điện thoại ra gõ gõ. Không có dũng khí gọi cho thị trưởng, nàng đành nhắn tin.

"Thị trưởng, chủ nhật này tôi có chút việc riêng cần giải quyết... Tôi xin lỗi ngài."

Tin gửi đi rồi, nàng lại nằm chờ đợi. Có lẽ vì nói dối thị trưởng hôm nay, vì vậy nàng có điểm thấp thỏm. Nàng rõ ràng có thể nói cho thị trưởng biết, nhưng không rõ vì sao lại sợ hãi mà tránh né.

Chỉ một phút, nàng lại có cảm giác dài vô cùng. Cuối cùng cũng có hồi đáp. Thị trưởng trả lời: "Không sao, em có làm sao không?"

Ôn Ngữ tâm chợt ấm áp, thị trưởng luôn ôn nhu như vậy, bảo sao nàng trì hoãn hôn nhân. Ở bên cạnh con đầu đàn mang đến cảm giác an tâm, nàng càng không còn thiết tha đến chuyện tìm phối ngẫu.

Ngữ: "Thị trưởng, tôi không sao. Chỉ là chút việc riêng cần giải quyết thôi, ngài đừng lo."

Thị trưởng: "Ân, trễ rồi em nên đi nghỉ. Mấy ngày này đã vất vả cho em nhiều."

Ngữ: "Không vất vả, thị trưởng."

Thị trưởng: "Ân, Ngữ, cảm ơn em. Mười năm qua em đã luôn bên cạnh tôi."

Ôn Ngữ yên lặng một lúc, mười năm, các nàng đã cạnh nhau mười năm, mọi khó khăn gì đều cùng nhau trải qua. Hôm nay nàng làm sao lại lừa dối ngài ấy, ngài ấy đã luôn bảo hộ cho nàng, đối tốt với nàng. Nàng sao có thể như vậy.

Ngữ: "Thị trưởng, thật ra tôi có việc giấu ngài. Ngài có giận tôi không?"

Ôn Ngữ dường như thấp thỏm không yên, trông chờ thị trưởng trả lời. Tâm tình dần trở nên bất an. Bất quá, lần này Lãnh Ngọc Cẩn không trả lời mà nàng gọi đến.

Ôn Ngữ mím môi, nhẹ trượt nút nghe, nhỏ giọng: "Thị trưởng..."

Lãnh Ngọc Cẩn bên kia lại trầm ấm nói: "Làm sao vậy, Ngữ?"

Nghe giọng Lãnh Ngọc Cẩn, Ôn Ngữ lại như được hòa tan mọi bất ổn. Nàng mềm nhũn nói: "Tôi xin lỗi... tôi đã giấu ngài chuyện đáp ứng trao đổi với Lương Ẩn."

...

***

P/s: (º □ º l|l)/ hãy cản ta lại đi, ta tự dưng muốn đổi bút danh tha thiết!!